Gục Trước Rung Động

Chương 30

Trước người dính chặt một bàn tay trắng noãn, Lục Yến Thần bắt lấy thả lại vào ổ chăn: "Khương Dư Miên, em đang sốt."

Cô gái bị đánh thức mở mắt ra, khẽ nhếch đôi môi khô khốc.

Lục Yến Thần quay người chuẩn bị dùng tăm bông làm trơn môi giúp cô, mơ hồ nghe thấy một giọng nói yếu ớt: "Lục Yến Thần."

Người đàn ông từ trước đến nay thong dong trấn định, vào lúc đó bàn tay lại run rẩy, anh quay đầu, chân chính nghe rõ lời nói cô gái thốt ra: "Em ghét anh."

Đêm khuya tĩnh lặng, một người đàn ông đang hút thuốc bên cửa sổ.

Lúc chiều, ông nội gọi điện thoại đến hỏi, khi nhắc tới trạng thái tinh thần của Khương Dư Miên, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi tra hỏi người hầu mới biết chuyện "xử lý áo khoác".

Anh không thấy mình làm thế có gì sai, nhưng câu đầu tiên khi Khương Dư Miên mở miệng nói lại là: “Lục Yến Thần, tôi ghét anh.”

Cô ghét anh.

Chỉ vì một bộ quần áo ư?

“Cốc, cốc…”

Cửa phòng đang khép, thím Đàm gõ cửa nhắc nhở, thím ấy đến để báo cáo tình huống của Khương Dư Miên: “Cô ấy mới vừa đổ mồ hôi nên tôi đã giúp cô ấy lau mình, tạm thời nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.”

“Ừ, thím nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đến thăm cô ấy.” Lục Yến Thần dập thuốc, xoay người đi vào phòng tắm, đến khi ra ngoài anh đã thay một bộ quần áo khác, mùi thuốc lá trên người hoàn toàn biến mất.

Chuyện Khương Dư Miên bị bệnh cũng có liên quan đến anh, về tình về lý thì anh nên tự mình chăm sóc cô.

Thân hình cao lớn đứng trong căn phòng mang phong cách thiếu nữ trông có hơi không hợp cho lắm, anh chưa làm gì cả mà khí thế đã xâm chiếm hết cả căn phòng.

Lục Yến Thần lấy nhiệt kế đo lại lần nữa cho cô, xác định nhiệt độ đã giảm, không cần phải dùng các biện pháp hạ nhiệt độ nữa.

Anh đặt nhiệt kế xuống chiếc bàn bên cạnh, khóe mắt bỗng nhìn thấy một vật màu vàng nằm trên đất, là một cuốn sổ ghi chép.

Có lẽ là do Khương Dư Miên vô ý làm rơi rồi lại quên nhặt lên, vì bị ghế dựa chặn lại tầm nhìn nên lúc trước thím Đàm đi ra đi vào liên tục cũng không phát hiện.

Anh khom lưng nhặt sổ ghi chép lên, cầm trong tay khẽ ước lượng, dày tầm ba centimet.

Sổ ghi chép cũng xem như là đồ vật riêng tư, anh khép sổ lại rồi đặt nó lên bàn.

Bàn học của nữ sinh sạch sẽ gọn gàng, một vài cuốn sách thường dùng được dựng đứng tựa vào tường, văn phòng phẩm để ở bên phải, còn ở giữa là ống đựng bút.