Gục Trước Rung Động

Chương 24

Cô muốn nắm cái bàn tay ấm áp kia lâu thêm một chút nữa.

Thế nhưng một giây sau, Lục Yến Thần rút khỏi tay cô trước, giọng nói hoàn toàn ôn hoà giống như trước đây, nhưng còn kém xa lòng bàn tay ấm áp lúc vừa rồi: "Đã xin cho em nghỉ hai ngày ở trường rồi, đêm nay em có thể nghỉ ngơi ở đây."

Nơi này cũng là hoàn cảnh mà Khương Dư Miên quen thuộc, từ bàn trang điểm đến giường, thậm chí đến tấm thảm cũng hiện rõ cách lắp đặt theo phong cách thiếu nữ, rất giống với nhà họ Lục, nhưng cô lại cảm thấy không giống.

Người ở hai nơi khác biệt, ở biệt thự Thanh Sơn có thể gần gũi với Lục Yến Thần hơn, cô vui vẻ đồng ý sự sắp xếp của Lục Yến Thần.

"Buổi chiều anh phải đến công ty, có chuyện gì em cứ tìm quản gia." Lục Yến Thần lại dặn dò: "Ở trong phòng buồn bực, ở lâu có thể ra ngoài hít thở không khí."

Anh sợ Khương Dư Miên lại nấp ở nơi hẻo lánh đợi cả ngày, có điều xem tình huống, Khương Dư Miên tiếp nhận phần ký ức khôi phục rất nhanh

Khương Dư Miên vừa nghe vừa gật đầu.

Lúc Lục Yến Thần rời đi, cô yên lặng nhìn qua bóng lưng kia, trong lòng có nhiều loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, không cách nào nói rõ.

Đưa cô về nhà, chăm sóc từng li từng tí, giúp cô tìm kiếm ký ức, ngẫu nhiên tặng cho cô nhiều món quà, cộng hết tất cả những việc này lại, cô cũng không phải phải trả lại như thế nào.

Lục Yến Thần là người đối xử với cô tốt nhất sau khi ba mẹ qua đời.

*

Buổi chiều, Lục Yến Thần đến công ty, dặn dò quản gia chú ý đến nhu cầu của nhiều một chút.

Khương Dư Miên không còn giam mình trong phòng ngủ chật hẹp giống như trước đây nữa, cô chủ động ra ngoài hít thở không khí, thông suốt ở biệt thự Thanh Sơn.

Biệt thự Thanh Sơn có diện tích nhỏ, ít người, hoàn cảnh thanh tĩnh giống như ở ẩn.

Thời tiết lạnh, Khương Dư Miên ở bên ngoài tỉnh thần, hít thở một chút không khí mới mẻ rồi định trở về, lại đột nhiên nghe thấy chung quanh truyền đến giọng nói của hai người.

Một là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, mang theo vui sướиɠ khó nén: "Bộ quần áo lần trước kia bán ra ngoài được không ít tiền."

Người đàn ông trung niên có giọng nói thô to: "Bà điên rồi, nếu như bị ngài Lục biết, nhất định sẽ khai trừ chúng ta."

"Ngài Lục là người bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu không cũng sẽ không tiện tay giao quần áo cho chúng ta xử lý. Giọng điệu của người phụ nữ khoa trương, tựa như chiếm được món lời cực kỳ lớn: "Là ông không biết đó thôi, một chiếc áo khoác như thế cũng gần sáu chữ số đó."