Khương Dư Miên bừng tỉnh bởi một tiếng ho khan.
Ngồi bật dậy, ngẩng đầu lên, Khương Dư Miên mở đôi mắt mông lung, tấm chăn rơi xuống đất.
Cô khom lưng nhặt lên đặt trên ghế, tìm kiếm bóng dáng của Lục Yến Thần trong phòng.
Cách một vách tường, người đàn ông đang gọi điện thoại, ngữ khí lạnh nhạt quyết đoán khác hẳn ngày thường.
Khương Dư Miên nghe không rõ lắm, chỉ nhìn thấy trên tay anh cầm ly nước, bỏ viên thuốc con họng vào miệng.
Tin tức do phóng viên đăng tải luôn tràn đầy những lời khen có cánh, vô số người hâm mộ, nhưng có mấy ai biết anh dù bị bệnh vẫn phải tăng ca đến tận đêm khuya.
Người mạnh mẽ như vậy cũng sẽ bị bệnh.
Cô muốn giúp anh, khuyên anh nghỉ ngơi, cuối cùng lại phát hiện mình không thể làm gì được. Không thể chia sẻ công việc với anh, ngay cả một lời quan tâm cũng nói không nên lời.
Trong lòng nôn nao khác thường, Khương Dư Miên vịn tay lên cạnh cửa, thử lên tiếng. Cô nhíu mày, ngón tay sờ vào cổ họng, mở miệng hết lần này đến lần khác.
Nỗ lực vội vã khiến cổ họng buồn nôn, cô xoay người đưa lưng về phía mặt tường, đáy mắt có hơi nước.
Sau đó không lâu, Lục Yến Thần ra khỏi phòng nghỉ, thấy cô gái nhỏ đã tỉnh, đang ngồi tại chỗ, anh nhắc nhở: “Em nên về nhà rồi.”
Khương Dư Miên nhắm mắt, gật đầu với anh.
Nhà họ Lục.
Quảng cáo
Report this ad
Dành chiến thắng trong vòng đấu loại, nhưng Lục Tập lại vô cùng khó chịu.
Khương Dư Miên không nghe điện thoại của cậu ta, cậu ta lại không dám chọc tới anh cả, không hiểu rốt cuộc tình hình ra sao rồi.
Thịnh Phỉ Phỉ theo đuổi cậu ta hai năm, ít nhiều cậu ta cũng hiểu một chút về tính tình của đối phương, cô nàng không xấu, chỉ là có đôi khi thích giả vờ ngang ngược đi hù dọa người khác.
Cậu ta chắc chắn Khương Dư Miên sẽ không bị bắt nạt, nhưng lá gan của con nhỏ câm nhỏ như vậy, lỡ như bị dọa sợ thì làm sao bây giờ?
Dù sao cũng là cậu ta lừa Khương Dư Miên đi ra ngoài, xảy ra chuyện, cậu ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
10 giờ tối, Khương Dư Miên còn chưa về.
Lục Tập ôm cánh tay đi qua đi lại trong phòng, bỗng nhiên đẩy cửa đi ra ngoài: “Thím Đàm, con… Khương Dư Miên vẫn chưa về sao?”
Thím Đàm dưới tầng ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Khụ.” Lục Tập ra vẻ nghiêm túc: “Cháu có bài tập muốn hỏi cậu ta mà không thấy cậu ta ở trong phòng.”
“À à.” Lần này thím Đàm đã nghe rõ, giải thích: “Yến Thần đưa Miên Miên đi gặp bác sĩ Kỳ, nói rằng hôm nay con bé sẽ về muộn một chút.”
Gặp bác sĩ?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lục Tập vang lên.
Vốn dĩ ngày mai Khương Dư Miên mới đi gặp, nhưng hôm nay lại đi trước, chẳng lẽ thật sự bị dọa sợ rồi xảy ra chuyện gì đó?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lục Tập trở nên khó coi.
Cậu ta đứng ngồi không yên, chờ mãi đến 11 giờ, dưới tầng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Lục Tập trốn trong góc tối, nhìn thấy sau khi Khương Dư Miên lên tầng thì xoay người đi về phía bên kia.
Phòng của Khương Dư Miên và phòng của cậu ta ở hai hướng khác nhau.
Cô tự trở về, vậy chắc là không sao, nghĩ vậy, Lục Tập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Dư Miên bước nhanh về phòng ngủ, chuyện đầu tiên làm là mở cửa sổ ra tìm bóng dáng dưới tầng, chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của chiếc xe đang xa dần.
Cô lưu luyến cầm chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ lên, nhẹ nhàng dụi vào má.
Nhớ tới khi rời khỏi công ty, người nọ tự tay đưa một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mới tinh cho cô: “Ngoài trời lạnh, chú ý giữ ấm.”
Câu quan tâm dịu dàng kia xua tan tất cả sợ hãi trong buổi tối lạnh thấu xương của cô, sau đó, ngày nào cô cũng gửi một câu hỏi thăm, mãi cho tới khi bệnh cảm của Lục Yến Thần hoàn toàn khỏi hẳn.
Không ai nhắc tới sự cố dưới tiệm net, chỉ là vào buổi sáng chủ nhật, Khương Dư Miên chủ động tới tìm Lục Tập, nói rằng mình sẽ không đôn đốc Lục Tập trong kỳ hạn một tháng nữa.
Nếu là trước đây, Lục Tập nghe vậy chắc chắn sẽ nhảy dựng lên bắn pháo chúc mừng, nhưng trải qua sự việc tối hôm qua, cậu ta sinh ra áy náy với việc mình lừa Khương Dư Miên khiến tâm lý của cô bị tổn thương.
“Đừng mà, tôi phải học!” Cậu ta không nhắc tới chuyện tối qua, định chơi xấu để lấp liếʍ cho qua chuyện: “Học tập là chuyện tốt, tôi thích học.”
Khương Dư Miên lẳng lặng nhìn cậu ta, trong đôi mắt trong trẻo không có một gợn sóng.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, tuy Lục Tập là em trai của Lục Yến Thần, nhưng hai người lại không giống nhau chút nào, không phải là sự khác biệt ở ngoại hình và tính cách, mà là sự chững chạc và trách nhiệm.
Buổi chiều phải về trường học tiết tự học buổi tối, Khương Dư Miên đeo cặp chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Lục Tập.
“Cậu cũng định ra ngoài à, đi cùng không?” Rõ ràng là Lục Tập cố ý đứng đó chờ, cũng đã nghĩ sẵn một cái cớ: “Hôm nay chú Tiền xin nghỉ, cho tôi đi nhờ xe với.”
Đây vốn dĩ là tài sản thuộc về nhà họ Lục, Lục Tập muốn ngồi xe, cô sẽ không ngăn cản, chỉ là chủ động ngồi lên ghế phụ.
Xe ngừng lại ở nơi cách trường khoảng 500m, hai người một trước một sau xuống xe, Thịnh Phỉ Phỉ đi ngang qua, thấy vậy thì bảo tài xế nhanh chóng đi chậm lại.
Cô nàng dán sát vào cửa sổ, nhìn thấy Khương Dư Miên và Lục Tập cùng xuống từ một chiếc xe, vui vẻ ra mặt.
Hôm qua cô nàng chặn Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân ở tiệm net lại hỏi thăm, hai người kia ấp úng, nói Khương Dư Miên là họ hàng gì đó của nhà họ Lục. Bảo sao Lục Yến Thần lại xuất hiện, nếu là họ hàng thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Một khi đã như vậy, cô nàng hẳn nên tạo quan hệ tốt với Khương Dư Miên.
Thịnh Phỉ Phỉ hạ quyết tâm, ngày hôm sau cầm quà tới xin lỗi: “Khương Dư Miên, tớ xin lỗi cậu về chuyện lần trước nhé, cậu đừng để mấy lời đó trong lòng, tớ chỉ giả vờ dọa cậu thôi.”
Nhà cô nàng có tiền, những người khác sẵn lòng chiều theo ý cô nàng, thi thoảng cô nàng cáo mượn oai hùm giả vờ hung dữ, có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Khương Dư Miên không nhận quà, thế là ngày nào cô nàng cũng tặng.
Không thể không nói, Thịnh Phỉ Phỉ vô cùng kiên nhẫn, có khả năng lôi kéo mọi người, thái độ của Khương Dư Miên với cô nàng cũng chuyển từ không để ý tới thành có thể nói chuyện mấy câu.
Biết được sự thay đổi này, Lục Tập càng thêm buồn bực: “Con… Khương Dư Miên, cậu còn có thể tha thứ cho Thịnh Phỉ Phỉ, rốt cuộc cậu còn định giận dỗi với tôi đến bao giờ?”
Khương Dư Miên: [Tôi không giận dỗi với cậu.]
Lục Tập không tin, nhắn tin xin kinh nghiệm của Thịnh Phỉ Phỉ.
Thịnh Phỉ Phỉ cho rằng cậu ta còn để ý chuyện lần trước, thanh minh hết lần này đến lần khác: “Tớ thành tâm xin lỗi cậu ấy đó, còn tặng quà nữa, bây giờ hai bọn tớ là bạn tốt!”
Tuy rằng cái gọi là “bạn tốt” là do cô nàng cưỡng ép gọi vậy.
Xin lỗi? Tặng quà?
Lục Tập cẩn thận cân nhắc hai từ kia.
Hôm nay Khương Dư Miên vừa về đến nhà, Lục Tập gọi cô từ phía sau: “Khương Dư Miên.”
Nghe vậy, Khương Dư Miên dừng bước, từ từ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu ta.
Lục Tập chắp tay sau lưng đi tới: “Lần này thành tích trong kỳ thi tháng của tôi có tiến bộ, ông nội bảo tôi cảm ơn cậu.”
Khương Dư Miên gật gật đầu, lại giơ điện thoại lên: [Không cần cảm ơn.]
Vốn dĩ cô nợ nhà họ Lục rất nhiều, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.
Khương Dư Miên xoay người định rời đi, Lục Tập bước nhanh một bước chặn đường cô lại: “Khoan đã.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Khương Dư Miên, cậu ta lấy một hộp quà từ sau lưng ra đưa cho cô: “Cái này cho cậu.”
Khương Dư Miên nghiêng đầu gõ một dấu hỏi chấm, nói: [Không cần quà cảm ơn.]
“Đây không phải là quà cảm ơn!” Lục Tập cao giọng phản bác: “Chuyện lần trước tôi lừa cậu tới quán trà sữa… Chuyện là, ừm… Tôi xin lỗi.”
Âm lượng càng ngày càng nhỏ, từ cuối cùng gần như không thể nghe rõ.
Khương Dư Miên mất tiếng nửa năm, trước mắt có thể đọc hiểu một ít khẩu ngữ đơn giản, huống hồ Lục Tập còn phát ra tiếng.
Thiếu niên với vẻ mặt phức tạp cầm chiếc hộp dài, lúng túng đứng trước mặt cô, lần đầu tiên Khương Dư Miên cảm thấy cậu trai chảnh chọe này cũng có một chút đáng yêu.
Cô giơ điện thoại lên: [Cậu đang xin lỗi tôi sao?]
Lục Tập mím môi ho khan một tiếng, nhét chiếc hộp vào ngực cô: “Dù sao cậu nhận đồ rồi thì chuyện này thế là xong.”
Nói rồi cũng không cho người khác cơ hội phản bác, nhanh chóng biến mất nơi hành lang.
Khương Dư Miên mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc bút máy tinh xảo.
Một người cà lơ phất phơ lại tặng một món quà như vậy, Khương Dư Miên có hơi ngạc nhiên.
Khương Dư Miên đóng hộp lại, cầm điện thoại soạn tin nhắn gửi đi, Lục Tập còn chưa về phòng đã nhận được một tin nhắn, bên trên viết: [Cảm ơn món quà của cậu, tôi tha thứ cho cậu.]
“Yes!”
Thiếu niên nhảy lên, cảm giác thành tựu của chuyện này còn sướиɠ hơn là vượt một phó bản siêu khó.
Những sự kiện liên tiếp xảy ra khiến Khương Dư Miên cảm thấy hình như số phận của cô thay đổi rồi thì phải?
Ngay từ đầu, thứ được cho là ác ý và nguy hiểm là giả, bọn họ đều chủ động xin lỗi cô, còn tặng quà.
Đúng là không thể đoán được.
Giống như Thịnh Phỉ Phỉ, mới đầu hùng hổ cảnh cáo cô rời xa Lục Tập, bây giờ ngày nào cũng tới tìm cô.
“Miên Miên, hỏi cậu chuyện này.” Thịnh Phỉ Phỉ từng bước dịch tới gần, nghiêng đầu thì thầm bên tai cô: “Sắp tới sinh nhật của Lục Tập rồi, tớ muốn mua quà cho cậu ấy, cậu có biết cậu ấy thích gì không?”
Sinh nhật của Lục Tập?
Lần đầu tiên Khương Dư Miên nghe thấy người ta nhắc tới việc này, cô lắc đầu nói: [Xin lỗi, tôi không biết.]
“Không sao, thế để tớ tự suy nghĩ vậy.” Không hỏi được gì, Thịnh Phỉ Phỉ chỉ có thể tìm cách khác: “Dù sao cũng còn nửa tháng nữa, tớ tới trung tâm thương mại đi dạo mấy vòng nữa vậy.”
Chợt nghe Thịnh Phỉ Phỉ nhắc tới chuyện này, Khương Dư Miên nghĩ tới một người khác, cô còn chưa biết ngày sinh nhật của Lục Yến Thần là ngày nào.
Sau khi về nhà, Khương Dư Miên mở máy tính ra, nhanh chóng tìm được thông tin mình muốn biết trên Internet – ngày mùng 6 tháng 12.
Chỉ một ngày sau sinh nhật của Lục Tập.
Khi gặp lại Thịnh Phỉ Phỉ, Khương Dư Miên phá lệ nói muốn cùng đi mua quà với cô nàng.
Thịnh Phỉ Phỉ lập tức vui mừng khôn xiết, ước gì có thể càng thân thiết hơn với Khương Dư Miên, sau đó nhờ Khương Dư Miên nói nhiều lời hay ý đẹp về cô nàng trước mặt Lục Tập.
Hai người hẹn thi tháng xong sẽ đi dạo phố vào ngày cuối tuần, Thịnh Phỉ Phỉ bắt bẻ suốt buổi: “Cái này rẻ quá, không được.”
“Cái này không hợp với khí chất của cậu ấy, không được.”
“Tớ không thích màu này, không được.”
Hai người dạo qua vô số cửa hàng, cuối cùng cũng có thứ khiến Thịnh Phỉ Phỉ hài lòng, là một chiếc đồng hồ.
“Tặng đồng hồ có nghĩa là tỏ tình, tớ thấy cũng không tệ lắm.” Cô nàng cầm chiếc đồng hồ mang phong cách thể thao kia đặt trên cổ tay ướm thử, bỗng nhiên nghĩ ra: “Hình như cậu ấy không thích đeo đồng hồ, không được.”
Thịnh Phỉ Phỉ đang định thảo luận cùng người khác, vừa quay đầu thì nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không.
Khương Dư Miên đứng trước một tủ kính khác, vừa liếc mắt đã nhìn trúng chiếc đồng hồ màu vàng xanh bên trong.
Mặt đồng hồ màu xanh, phản chiếu ánh sáng, các chữ số La Mã đơn giản mà toát lên vẻ hào phóng, khung đồng hồ màu vàng khiêm tốn mà xa hoa, trông lịch sự, tao nhã mà đầy khí chất.
Nhãn giá bên trên khiến người ta không khỏi dừng bước, Khương Dư Miên nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ một lúc lâu, Thịnh Phỉ Phỉ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô: “Miên Miên, cậu đang xem cái nào thế?”
Khương Dư Miên lắc đầu, khẽ mím môi.
Cho dù cô có đủ tiền mua chiếc đồng hồ đó thì cũng không thể tặng chiếc đồng hồ đắt đỏ này cho Lục Yến Thần.
Cuối cùng Thịnh Phỉ Phỉ bỏ một số tiền lớn ra mua một bộ trò chơi điện tử, cô nàng chắc chắn rằng Lục Tập thường xuyên chơi game sẽ thích: “Tớ đã hỏi rồi, mấy người Lý Hàng Xuyên đề đề cử món này.”
Khương Dư Miên xem qua rất nhiều món, nhưng vẫn cảm thấy không vừa ý.
Cô giơ tay sờ chiếc khăn quàng mềm mại trên cổ, cuối cùng cũng chọn một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam.
Khương Dư Miên nghĩ, lần trước Lục Tập tặng quà cho cô, bây giờ quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn, cô lại đang ở nhà họ Lục, về tình về lý đều nên chuẩn bị quà cho Lục Tập. Nhưng những nơi vừa dạo qua đều bị Thịnh Phỉ Phỉ pass, để lần sau tìm thứ gì đó rồi tặng cho Lục Tập vậy.
“Mạn Hề, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Triệu Mạn Hề vừa từ thang cuốn đi xuống, khẽ cười một tiếng: “Xem một trò cười.”
Từ sau khi cô ta phát hiện ra tình cảm đặc biệt trong ánh mắt của cô gái ở nhờ nhà họ Lục nhìn Lục Yến Thần, cô ta đã cảm thấy chán ghét, không ngờ lại gặp ở đây.
Khương Dư Miên mua một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam, lại nghe nữ sinh bên cạnh nhắc tới quà sinh nhật, cô ta đoán được bảy tám phần.
Sắp tới sinh nhật của Lục Yến Thần rồi, có lẽ Khương Dư Miên định tặng thứ này cho anh.
Nhưng từ năm 12 tuổi Lục Yến Thần đã không còn tổ chức sinh nhật nữa, chỉ sợ cô bé ngây thơ này không biết đâu nhỉ?
Tiếc cho một món quà tốt đẹp lại không thể tặng được.
Nơi cửa hàng, Thịnh Phỉ Phỉ thấy món đồ Khương Dư Miên mua thì cười hì hì nói cô thật tri kỷ.
Để chứng minh việc mình và Khương Dư Miên thật sự là “bạn tốt”, Thịnh Phỉ Phỉ chụp hai món quà rồi gửi cho Lục Tập: “Tớ và Miên Miên mua quà cho cậu nè.”
Sinh nhật của Lục Tập, cô nàng chắc chắn sẽ tặng quà, vậy nên không cần giấu giếm. Làm chuyện gì là phải để cho người ta biết được, như vậy mới không uổng phí tấm lòng của cô nàng.
Tin nhắn nhảy ra, mới đầu Lục Tập không để ý, mãi cho tới khi nhìn thấy mấy chữ quan trọng.
Khương Dư Miên mua quà cho cậu ta?
Đúng là hiếm lạ thật.
Buổi chiều, Lục Tập ngồi trong phòng khách chơi game, thấy Khương Dư Miên xách một chiếc túi mua hàng trở về, cậu ta nhìn cô mấy cái.
Lục Tập không nói gì, ánh mắt dừng trên chiếc khăn quàng cổ màu sắc tươi tắn: “Chiếc khăn quàng cổ này của cậu đẹp phết đấy.”
Khương Dư Miên sờ sờ một góc khăn mềm mại: [Cảm ơn.]
Lục Tập cong khóe miệng, làm ra vẻ tùy ý nói: “Thứ bảy tuần sau tôi tổ chức sinh nhật, cậu cũng tham gia nhé?”