Gục Trước Rung Động

Chương 11

Không ai đoán được Lục Yến Thần vẫn luôn im lặng lại lên tiếng phản đối.

Lục Tập nhíu mày liếc trộm, sao mọi chuyện lại diễn biến khác với những gì cậu ta tưởng tượng vậy?

Vốn dĩ cậu ta cho rằng ông cụ thiên vị cho con nhỏ câm như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ để cô chịu khổ, do đó sẽ từ chối đề nghị của cậu ta. Cậu ta có thể dễ dàng tránh thoát một kiếp, khôi phục tự do.

Bây giờ ông nội còn chưa tỏ vẻ gì, anh cả đã từ chối.

Lục Yến Thần làm việc quyết đoán, không thèm quan tâm tới dáng vẻ hung hăng càn quấy của cậu ta.

Trong lúc nhất thời, Lục Tập đắn đo không biết nên tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch ra sao, làm ra vẻ kiên cường: “Ồ, sao anh lại không đồng ý?”

Ngón tay rời khỏi tách trà, Lục Yến Thần thản nhiên nhìn về phía cậu ta, lặng lẽ tạo áp lực.

“Khụ.” Lục Tập không chịu nổi ánh mắt kia, cũng không muốn đối đầu với anh cả cao thâm khó dò của mình, căng da mặt tìm bậc thang đi xuống cho bản thân: “Thôi được rồi, là mọi người không đồng ý đấy, cũng đừng trách em không học.”

“Em ăn no rồi, ra ngoài tản bộ đây.” Lục Tập thật sự không chịu nổi bầu không khí áp bách đến từ ông nội và anh cả, che cái bụng mới lưng lửng no rời bàn ăn.

Ông cụ Lục vừa hận rèn sắt không thành thép, vừa dặn dò thím Đàm vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa tới phòng Lục Tập.

Khương Dư Miên lặng lẽ ăn cơm, mãi cho tới khi Lục Yến Thần buông đũa, cô cùng rời bàn theo anh.

Nhìn hai bóng lưng một trước một sau, ông cụ Lục nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Ra khỏi phòng ăn, Khương Dư Miên lập tức đuổi theo Lục Yến Thần, đưa điện thoại cho anh nhìn: [Vì sao, anh lại không đồng ý?]

Biết cô đang nói tới chuyện vừa rồi, Lục Yến Thần dừng bước chân: “Nó cho rằng ông nội sẽ từ chối.”

Lục Tập muốn nhân cơ hội để ông nội chính miệng từ chối, nhưng cậu ta đã xem nhẹ tình thương của một ông cụ dành cho cháu trai ruột thịt.

Nếu ông cụ Lục không trực tiếp từ chối mà giao quyền chọn lựa cho Khương Dư Miên, vậy thì người thật sự khó xử sẽ biến thành Khương Dư Miên.

Điều này khiến trái tim Khương Dư Miên thổn thức, sự che chở tinh tế khó mà khiến người ta không rung động.

Cô sợ ánh mắt sẽ tiết lộ tâm tư của mình, vội vàng cúi đầu gõ chữ: [Em có thể dạy cậu ta.]

Khương Dư Miên đưa ra quyết định: [Anh và ông nội Lục đối xử với em rất tốt, em muốn thay hai người làm chút chuyện gì đó.]

Nếu ông cụ Lục hi vọng có người có thể kèm Lục Tập làm bài tập, Lục Tập lại hứa hẹn nếu là cô dạy thì sẽ không ầm ĩ nữa, vậy thì cô làm chút chuyện trong khả năng của mình để báo đáp nhà họ Lục là chuyện đương nhiên.

Lục Yến Thần nói với cô: “Không ai muốn em báo đáp bằng cách này.”

Khương Dư Miên cảm thấy hơi thất bại: [Em là người vô dụng với mọi người sao?]

Mấy tháng qua, cô vẫn luôn nhận sự giúp đỡ của nhà họ Lục, nhưng lại không biết nên báo đáp bọn họ thế nào, thậm chí cô còn không tìm thấy giá trị tồn tại của mình.

Biết cô gái nhỏ lại đâm đầu vào ngõ cụt, Lục Yến Thần chần chờ một lát, thỏa hiệp: “Nếu em muốn thì có thể thử xem sao.”

Nhận được sự đồng ý của anh, đáy mắt Khương Dư Miên xuất hiện một chút vui mừng: [Lục Yến Thần, em sẽ cố gắng.]

Cô phải làm tốt hơn nữa, mới có thể khiến Lục Yến Thần nhìn thấy.

Lục Yến Thần mỉm cười thở dài.

Nhìn cái tên đầy đủ trên màn hình điện thoại, nếu cô bé mở miệng nói chuyện, có lẽ sẽ gọi tên anh một cách rõ ràng.

Nhưng nhìn dáng vẻ tràn ngập ý chí chiến đấu hiếm hoi của cô, Lục Yến Thần vẫn không nhịn được mà nâng tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, cố lên.”

Kết quả đơn giản chỉ có hai loại: Một là Khương Dư Miên bị Lục Tập làm cho bỏ cuộc, hai là Lục Tập bị Khương Dư Miên thuần phục.

Vì thế, khi Lục Tập tản bộ về, cậu ta được thông báo rằng mình có thêm một cô gia sư nhỏ.

Khương Dư Miên nhanh chóng hình thành ý thức dạy học: [Cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.]

Lục Tập tự bê đá đập chân mình, lòng vô cùng bực bội, nhìn người khác bằng nửa con mắt: “Ồ, nói như thể cái gì cậu cũng biết ấy, người đứng đầu khối cũng không tự tin bằng cậu.”

Hai chữ “tự tin” kia mang theo một chút châm chọc, Khương Dư Miên nghe nhiều, đã dần dần miễn dịch với cậu ta.

Trên thực tế, mức độ nổi tiếng của Khương Dư Miên ở lớp 1 tăng vọt, đuổi kịp và vượt quá người đứng đầu khối.

Kỳ thi tháng đầu tiên, Khương Dư Miên đứng thứ 8 của khối, là người duy nhất làm được bài toán phụ. Lúc mới đầu, các bạn học mang theo tâm thái thương hại vì cô có “khiếm khuyết về ngôn ngữ”, sau khi có kết quả của kỳ thi tháng, mọi người bắt đầu kính nể kẻ mạnh..

Phần lớn bạn học đều có lòng hiếu học và cầu tiến, vì vậy bọn họ bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Khương Dư Miên: “Khương Dư Miên, bài này tớ làm mãi mà vẫn không ra, cậu có thể xem giúp tớ được không?”

Khương Dư Miên nhanh chóng cho ra đáp án, còn viết rõ từng bước giải trên giấy, các bạn học vô cùng bội phục cô.

Tưởng Bác Tri thi thoảng lại quay đầu lại nhìn, lòng có hơi hụt hẫng.

Rõ ràng cậu ta mới là người đứng đầu khối, nhưng cuối cùng người nổi bật lại là Khương Dư Miên, chỉ bởi vì cô làm được một bài toán phụ sao?

Cậu ta không tin, mất mấy ngày trời để chọn ra hai bài toán phức tạp hơn bài toán phụ trong đề thi, đặt trước mặt Khương Dư Miên: “Bạn học Khương, ở đây có hai bài toán…”

Không đợi cậu ta nói xong, hai mắt Khương Dư Miên sáng rực lên, thậm chí còn cướp lời trước: [Để tôi!]

Tưởng Bác Tri nghi ngờ mình nhìn nhầm, vẻ mặt hưng phấn của Khương Dư Miên là sao? Sao lại không giống trong tưởng tượng của cậu ta?

Không biết chuyện Tưởng Bác Tri đưa hai đề toán cho Khương Dư Miên bị ai truyền ra ngoài, mọi người đều nói Tưởng Bác Tri đưa “thư khiêu chiến” cho Khương Dư Miên, số người chú ý tới chuyện này dần dần tăng lên.

Một buổi sáng trôi qua, Khương Dư Miên chưa đưa ra được đáp án.

Một buổi chiều trôi qua, Khương Dư Miên vẫn còn đang suy nghĩ.

Lớp trưởng nghiêng người lại gần Tưởng Bác Tri, nhỏ giọng nói: “Hai đề toán kia của cậu cũng khó quá rồi đấy, hôm nay tớ cầm đi hỏi giáo viên, giáo viên nói là khó lắm.”

Cô ấy nghi ngờ ngay cả giáo viên cũng không biết làm, vừa nhìn thấy đề bài đã bảo cô ấy tập trung vào việc học trước mắt.

“Miên Miên, cậu vẫn đang giải đề bài Tưởng Bác Tri đưa cho cậu sao? Đi ăn cơm không?” Người lên tiếng là nữ sinh phát hiện ra cô không thể nói chuyện hôm khai giảng, tên là Khương Nhạc Nhạc.

Nói chuyện tiếp mới biết là hai người cùng họ.

Khương Dư Miên lắc đầu: [Sắp xong rồi, cậu đi trước đi.]

“Cậu giải được thật sao?” Khương Nhạc Nhạc cảm thấy mình vẫn có thể chờ được, dù sao cũng là thời khắc vả mặt nổi bật.

Khương Nhạc Nhạc thuận tay kéo ghế ngồi xuống, một phút, hai phút, khi bụng cô ấy reo lên, Khương Dư Miên buông bút.

Cô đẩy tờ giấy tràn ngập lời giải về phía trước, Khương Nhạc Nhạc hỏi: “Cậu làm xong rồi à?”

Khương Dư Miên gật đầu.

Khương Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, cao giọng nói: “Tưởng Bác Tri, tới đây xem bài làm này.”

Bạn học đang ngồi trong phòng học gần như đều nhìn sang, Khương Nhạc Nhạc thật sự muốn dán lời giải lên mặt Tưởng Bác Tri: “Có đúng không? Là đáp án này sao?”

“…Đúng vậy.” Sự thật rành rành trước mắt, cho dù Tưởng Bác Tri không muốn thừa nhận trước mặt mọi người, nhưng cậu ta thật sự thua rồi.

Hai đề bài này là ví dụ mẫu cậu ta nhờ chị gái đang học Tiến sĩ nhà mình tìm giúp, lúc nhận được đề, cậu ta nghiên cứu một lúc lâu mà vẫn không biết cách làm, kết quả Khương Dư Miên lại chỉ tốn thời gian không đến một ngày.

Thắng Tưởng Bác Tri, Khương Nhạc Nhạc còn hưng phấn hơn cả đương sự: “Miên Miên, có phải không có đề toán nào là cậu không làm được không?”

Khương Dư Miên chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: [Không phải, tớ còn rất nhiều bài không biết làm.]

Sự khiêm tốn của cô khiến Tưởng Bác Tri trông càng lúng túng.

Trùm môn Toán đại chiến với người đứng đầu khối, một truyền mười mười truyền trăm, cả khối Mười hai đều đang thảo luận về chuyện này.

Lý Hành Xuyên tin tức nhanh nhạy, vừa đi hỏi thăm từ lớp 1 về, liên tục tán thưởng: “Không ngờ con nhỏ câm lại giỏi như thế.”

Lục Tập đá cậu ta một cái: “Mày mà cũng được gọi là con nhỏ câm à?”

Lý Hàng Xuyên cảm thấy oan uổng: “Không phải là gọi theo anh hay sao!”

Lần trước gian lận bị mời phụ huynh, cậu ta phát hiện anh trai của Lục Tập chính là người đàn ông mình gặp ở trung tâm thương mại hồi nghỉ hè, sau khi âm thầm dò hỏi một hồi mới biết Khương Dư Miên có một chút quan hệ với Lục Tập.

Bình thường khi nhắc tới Khương Dư Miên, Lục Tập đều dùng cách gọi con nhỏ câm, nói rằng con nhỏ câm là cháu gái của bạn ông nội Lục Tập, có quen biết nhưng không thân thiết.

Cậu ta cũng bắt chước gọi theo.

Tôn Bân đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu: “Mày không hiểu sự bá đạo của anh Tập của chúng ta đâu, có cái gọi là “Người của tôi chỉ có tôi được bắt nạt, những người khác đừng hòng đυ.ng vào”.”

Gần đây cậu ta xem không ít phim ngôn tình, trên phim đều diễn theo kịch bản như vậy.

Lục Tập cầm bài thi trên mặt bàn ném qua: “Đừng nói vớ vẩn, đi ngủ đi.”

Tôn Bân lại nằm sấp xuống, chỉ là một lúc sau, Lý Hàng Xuyên nhận được một tờ giấy nhỏ, bên trên viết: [Cái này gọi là thẹn quá hóa giận.]

Sau khi tan học về nhà, Lục Tập “thẹn quá hóa giận” ném cặp sách xuống, chuẩn bị chơi game thì cửa phòng bị người ta gõ vang.

Cô giáo Tiểu Khương tới dạy bài.

Khương Dư Miên làm việc vô cùng nghiêm túc, khi đi học đã lập một thời gian biểu cho Lục Tập, các môn học và thời gian học mỗi ngày đều được đánh dấu rõ ràng.

Cô đưa cho Lục Tập, Lục Tập nghía qua một cái, giả vờ không nhìn thấy, ngồi xuống trước máy tính, trực tiếp đeo tai nghe vào.

Khương Dư Miên duỗi tay che trước màn hình: [Cậu đã nói, nếu tôi dạy cậu thì cậu sẽ không ầm ĩ.]

Tai nghe chưa bật tiếng, Lục Tập thấy rõ lời của cô, vui vẻ thoải mái bắt chéo chân: “Lời để lừa ông nội mà cậu cũng tin à?”

Khương Dư Miên: [Cậu nói, thì tôi tin.]

Nếu Lục Tập có thể giở trò, vậy thì cô cũng có thể giả vờ không hiểu.

Nụ cười nơi khóe miệng Lục Tập biến mất, cậu ta ngoa ngoắt nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu nhỉ?”

Khương Dư Miên đặt thời gian biểu trước mặt cậu ta: [Không cần khách sáo.]

Lục Tập:???

Không hiểu tiếng người hay sao vậy?

Cậu ta không nghe theo, tiện tay hất tờ thời gian biểu qua một bên, tờ giấy nhẹ nhàng bay xuống sàn nhà.

Khương Dư Miên xoay người nhặt lên, Lục Tập bỗng nhiên di chuyển ghế máy tính, con lăn đè lên tờ giấy mỏng.

Khương Dư Miên mím môi, trái tim đập nhanh vài nhịp, trong mắt chỉ toàn là thất vọng.

Lục Tập vô cùng xấu hổ, cậu ta không muốn ném đồ xuống đất, nhưng thứ kia đúng là do cậu ta tự tay hất xuống. Cậu ta muốn rời chỗ nhặt đồ, nhưng lại đè lên tờ thời gian biểu.

Mặc dù không phải là cậu ta cố ý, nhưng nếu bây giờ giải thích với Khương Dư Miên, chẳng phải là đồng nghĩa với việc chấp nhận thời gian biểu của cô hay sao?

Lục Tập lựa chọn im lặng không lên tiếng, sau đó dời ghế đi.

Khương Dư Miên nhặt tờ thời gian biểu lên, bên trên có dấu vết bị đè qua.

Cô cúi đầu, ngón tay niết chặt một góc tờ giấy, lúc Lục Tập cho rằng cô sẽ tức giận hoặc từ bỏ thì Khương Dư Miên bỗng viết xuống tờ giấy: [Lần trước cậu mượn điện thoại của tôi gửi tin nhắn.]

“Thì sao?” Lục Tập không hiểu vì sao cô bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

Khương Dư Miên trả lời: [Nợ ơn thì phải trả.]

Lời này khiến Lục Tập sợ tới mức ngồi thẳng sống lưng: “Đậu má!”

Con nhỏ câm bắt đúng nguyên tắc làm người của cậu ta.

Hai người bắt đầu cò kè mặc cả, thời gian dạy học chuyển từ “một học kỳ” xuống “một ngày”, khoảng cách dần dần thu hẹp, cuối cùng hai người thống nhất thời hạn là một tháng.

Khương Dư Miên lén kể “chiến tích” với Lục Yến Thần: [Ít nhiều cũng nhờ vào anh.]

Bỗng nhiên cô nghĩ tới, ân tình này là Lục Yến Thần cố ý đi đường vòng bắt Lục Tập phải ghi nợ, vậy có phải cô lại nợ Lục Yến Thần không?

Mị Mị: [Vậy tính ra, có phải em cũng nợ anh một ân tình không?]

L: [Hửm? Em muốn trả à?]

Mị Mị: [Vâng.]

Cô cho rằng với tính cách của Lục Yến Thần, anh sẽ nói không tính hoặc không cần trả, một khi đã như vậy, cô sẽ nhận.

Mị Mị: [Phải trả, anh muốn em làm gì?]

L: [Sau này thay đổi xưng hô.]

Mị Mị: [QAQ]

Đừng mà.

Buổi dạy học đầu tiên thuận lợi kết thúc, ông cụ Lục vừa mừng vừa lo, lúc nhìn Khương Dư Miên càng thêm từ ái: “Miên Miên đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lục chúng ta.”

Mỗi khi ông cụ bị Lục Tập làm cho đau đầu nhức óc, sự thông minh ngoan ngoãn của Khương Dư Miên luôn khiến ông cụ cảm thấy vui mừng.

Kết quả là ngày hôm sau, Lục Tập nằm xuống bàn ngủ hai tiết.

Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân mang đôi mắt gấu trúc: “Anh Tập, hôm qua anh làm gì thế? Sao mà trông còn thiếu ngủ hơn hai đứa em nữa vậy?”

Không chơi game cùng bọn họ, lại còn trông vô cùng mệt mỏi, chắc chắn là có vấn đề.

“Câm miệng.” Lục Tập vô cùng buồn ngủ, túm một quyển sách che trên đỉnh đầu.

Con nhỏ câm quá khó chơi, còn biết sử dụng phép khích tướng, để tránh mất thể diện, cậu ta nghiên cứu kỹ đề bài kia, xem từ lúc định đi ngủ tới tận rạng sáng.

Một lúc sau, Lý Hàng Xuyên xoay người vỗ bàn: “Đại biểu môn bảo nộp bài tập về nhà ngày hôm qua.”

Lớp 12 học theo chiến thuật luyện đề, bây giờ bài tập về nhà của bọn họ đều là các loại đề thi.

Lục Tập không trả lời, đợi tới khi tiếng thúc giục của đại biểu môn vang lên bên tai, cậu ta mới mất kiên nhẫn rút bài tập trong cặp ra đưa qua.

Đại biểu môn nhìn qua: “Đây không phải là bài tập phát hôm qua.”

Lục Tập cố gắng mở mắt ra, mãi cho tới khi nội dung bài tập đập vào mắt, cậu ta mới hoàn toàn tỉnh táo.

Bảo sao không phải là bài tập ngày hôm qua, bởi vì đây căn bản không phải là bài tập của cậu ta!

Có lẽ hôm qua trong lúc học, bài tập bị lẫn vào nhau, Lục Tập cầm bài tập tới lớp 1 tìm người.

“Khương Dư Miên, có người tìm cậu.” Lục Tập cũng xem như là nhân vật nổi tiếng trong trường, mọi người đều biết cậu ta, nghe nói cậu ta muốn tìm Khương Dư Miên, bọn họ còn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn, có hơi kinh ngạc, nhìn thấy Lục Tập mới biết mình cầm nhầm bài tập.

Trên đường cô về chỗ tìm bài tập, có bạn học hỏi: “Ấy ấy, Lục Tập tìm cậu làm gì thế?”

“Ấy vậy mà cậu lại quen biết Lục Tập lớp 6 hả?”

“Miên Miên, cậu…”

Cũng may là cô “không biết nói”, không cần trả lời.

Mấy câu hỏi này khiến Khương Dư Miên có hơi buồn rầu, cô đưa bài tập cho Lục Tập, người nọ quay đầu định rời đi, Khương Dư Miên bước thêm một bước, nghiêm túc nhắc nhở: [Sau này cậu chú ý một chút, đừng để mọi người biết chúng ta quen biết nhau.]

Hả?

Lời này có hơi quen quen đấy.

Từ trước tới nay chỉ có cậu ta phớt lờ người khác chứ chưa từng có ai từ chối cậu ta.

Lục Tập hừ một tiếng: “Tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì?”

Khương Dư Miên thành thật nói: [Tôi sợ mất mặt.]

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Lục đặc biệt cố chấp với hai chuyện, mọi người có phát hiện ra không?