Vì rén thanh kiếm bên hông người đàn ông mà Mạc Dư không dám tùy tiện lên tiếng.
Cậu không xác định được có phải mình đang chiếm cơ thể của người khác hay không.
“Bệ hạ.” Người đàn ông kia lại gọi thêm tiếng nữa, nước mắt rớt bộp bộp xuống mặt đất: “Tốt quá rồi, cuối cùng ngài cũng xuất hiện.”
Do quá thương tâm mà giọng nói của người đàn ông run rẩy, càng thêm khàn đặc.
“…” Hông mấy mình giả vờ mất trí nhớ gì đó nhỉ?
Mạc Dư do dự nghĩ.
Ọt ọt –
Còn chưa quyết định xong thì bụng lại tự ý kêu lên.
Mạc Dư càng thêm xấu hổ, nhất là sau khi nhận thấy người đàn ông nọ ngẩng phắt đầu lên nhìn mình.
“Bệ hạ, là do thần quá vụng về vô lễ, thế mà không thể san sẻ sự không khỏe vì bệ hạ.” Tư thế của người đàn ông càng hạ xuống thấp hơn, “Ma tướng Asilie nguyện dâng lên lòng trung thành cho bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ cho sự mạo phạm tiếp theo đây của Asilie.”
Nói xong lời này, Asilie giữ nguyên tư thế nửa quỳ trên nền đất, cởϊ qυầи áo để lộ phần thân trên với xương sườn rõ ràng. Khi ngẩng đầu lần nữa, hắn ta nâng quần áo trong tay lên, trong đôi mắt đen còn có chút ẩm ướt kia dường như thêm vài ánh sao lấp lánh.
Loại lòng trung thành hiện rõ trong mắt này khiến Mạc Dư có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, cậu và Asilie là lần đầu tiên gặp mặt, vẫn chưa rõ cảm xúc này của đối phương là từ đâu đến, cũng không thể phán đoán được Asilie có phải thật sự vô hại hay không.
Vì thế Mạc Dư không đưa tay nhận lấy quần áo.
Tất nhiên Asilie có thể nhìn ra được bệ hạ dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn cảnh giác trước mắt, ngay cả ngón chân cũng hướng về phía bên kia. Điều này có nghĩa là ngay khi bệ hạ phát hiện ra điều gì đó không ổn thì đôi chân nhỏ bé kia sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nếu như không phải gặp mặt ở trạng thái này, hắn ta có lẽ sẽ nghĩ biện pháp khác giúp tiểu bệ hạ thích ứng càng sớm càng tốt, nhưng bụng của tiểu bệ hạ lại vốn không thể chờ được.
Không sai, bụng Mạc Dư lại kêu lên tiếp.
Lo lắng tiểu bệ hạ bị đói bụng, Asilie không còn quan tâm có thất lễ hay không nữa mà quỳ gối tiến về phía trước, đảm bảo mình vẫn đang làm tư thế phục tùng rồi quấn quần áo quanh người Mạc Dư.
Sau khi hoàn thành hành động thất lễ này, hắn ta không khỏi cảm thấy có áy náy vì không thể đưa cho Vương những bộ quần áo vừa vặn và lộng lẫy hơn vào lúc này.
Không quen với sự tiếp cận đột ngột của người lạ, Mạc Dư muốn phản kháng, nhưng bụng cậu thực sự rất đói không còn chút sức lực nào trong người nên chỉ có thể ngoan ngoãn rúc vào vòng tay của Asilie.
"Bệ hạ, xin hãy kiên nhẫn một lát, thần sẽ đưa ngài đi dùng bữa ngay bây giờ."
Dùng bữa!
Ánh mắt Mạc Dư sáng rực.
“Gâu gâu gâu!” Tam Hắc bị bỏ quên từ nãy giờ tủi thân kêu lên.
Không có mệnh lệnh nên vẫn vẫn ngồi đó như cũ.
Mạc Dư đưa tay ra khỏi bộ quần áo rộng thùng thình vẫy tay với nó.
Tam Hắc thông minh lập tức đứng dậy, vẫy đuôi theo sau, chốc thì nhảy sang trái chốc lại nhảy sang phải, thè lưỡi ra, trông vừa vui vẻ vừa nghếch chết được.
Không cần phải tự mình đi bộ, Mạc Dư quang minh chính đại đánh giá sườn mặt của Asilie.
Người đàn ông này rất gầy, gương gò má nhô cao, môi khô nứt nẻ. Hoàn toàn trái ngược với Tam Hắc trông vô cùng khỏe mạnh.
Vẻ mặt Asilie nghiêm lại.
Hắn ta biết mình đang bị Tân Vương săm soi.
Có để lại ấn tượng tốt trong lòng Tân Vương hay không trước mắt đối với hắn, à không, là đối với Ma Tộc là chuyện cực kỳ quan trọng.
Đương nhiên chuyện này không phải là do hắn ta tự bịa ra mà là tình trạng Ma Tộc hiện tại quả thật rất tồi tệ.
Asilie ôm Mạc Dư, cầm lòng không đặng mà nhớ tới lịch sử khởi nguồn của Ma Tộc.
Ma Tộc có được ma pháp trời ban cực kỳ cao, ngàn năm trước là chủng tộc hùng mạnh và cao quý nhất trên thế giới.
Ma Vương đệ nhất – Light mạnh đến mức có thể dời non lấp bể chỉ bằng một ngón tay. Chính hắn là người đã dẫn dắt Ma Tộc chinh chiến tứ phương, dần dần thống trị tám chủng tộc lớn, thành lập Vương quốc Hecate, trở thành Chúa tể của thế giới.
Tuy nhiên, loài người không hài lòng với việc bị cai trị nên đã bí mật học ma thuật Ánh Sáng, lợi dụng thời cơ dâng bảo vật để đâm chết Light Vương, đồng thời thuyết phục sáu chủng tộc lớn nổi dậy chuyển sang sức mạnh của Ánh Sáng.
Ma thuật Ánh Sáng tương khắc với thuộc tính của Ma Tộc, qua nhiều cuộc chiến tranh trường kỳ, Ma Tộc bị bại liên tiếp phải rút lui mà co đầu rụt cổ trong một xó của thế giới, đối diện với nguy cơ bị diệt tộc.
Ma Thần Sáng Thế không đành lòng nhìn những đứa con ưu tú nhất của mình biến mất khỏi thế giới, thế là ngài vung tay ngăn cách thế giới bằng một kết giới, đồng thời đặt ra luật lệ trăm năm mới mở kết giới một lần để Ma Tộc có thể trở về quê hương, cho phép những kẻ phản bội lấy lại tín ngưỡng hắc ám của mình.
Light Vương bị thương quá nặng đã sử dụng linh hồn của mình làm vật trung gian để tạo ra pháp trận triệu hồi vì tương lai của Ma Tộc. Hắn cũng dự đoán rằng sẽ có một vị vua quỷ từ thế giới khác đến lãnh đạo Ma Tộc, thống trị thế giới một lần nữa.
Ma Vương đệ nhị - Ito Take xuất hiện trong sự mong đợi của Ma Tộc và Tộc Vong Linh.
Hắn đúng thật là hùng mạnh hệt như những gì Light Vương đã nói, chỉ dùng vỏn vẹn 20 năm đã thống trị được thế giới, thành lập nên vương quốc Hecate một lần nữa, còn bổ nhiệm chức sử gia chuyên ghi chép lịch sử.
Cơ mà… Ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Asilie thở dài một hơi.