Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng

Chương 26: Tắm rửa cho tinh linh

“Chúng ta trước tiên đi ngâm suối nước nóng đi.” Mạc Dư lắc lắc cánh tay, xoay người xuống khỏi lưng Tam Hắc, trong khi Asilie đưa tay ra đỡ cậu.

Duy trì một tư thế quá lâu có thể khiến tay chân cảm thấy khó chịu.

“Bệ hạ, các hầu gái trong lâu đài đã được sắp xếp 18 người. Các binh lính đã tuân theo sự phân bổ trong lâu đài chia thành ba đội, mỗi đội gồm năm người, họ luân phiên chịu trách nhiệm canh giữ cổng thành và tuần tra. Bên trong lâu đài. Bọn trẻ chính xác là đang ở độ tuổi đang học phép thuật và võ thuật sẽ có thể chọn một số giáo viên lớp vỡ lòng thích hợp và mở lại trường học ma tướng.”

Chất giọng báo cáo của Asilie đặc biệt nhẹ nhàng, tốc độ nói rất thong thả.

Mạc Dư ngước mắt liếc nhìn thanh niên tóc xanh đầy khen ngợi rồi nói: "Việc tìm giảng viên sẽ do anh chịu trách nhiệm, chỉ cần báo cáo cho tôi số lượng Ma tộc đang rảnh rỗi là được."

“Vâng.” Asilie nhanh chóng trả lời, bổ sung thêm: “Bệ hạ, hôm nay Asilie đã sửa đổi lễ nghi trong lâu đài, nếu làm ngài khó chịu, xin hãy trừng phạt thần.”

"Ý anh là lễ nghi quỳ lạy khi chào hỏi?" Mạc Dư cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng Asilie không thực sự cầu xin sự tha thứ: "Lễ nghi này quả thực giống như giễu cợt. Bình thường cúi đầu chào là đủ rồi. Asilie, hôm nay anh đã làm rất tốt và tôi rất hài lòng.

"A, bệ hạ, nhận được sự tán thưởng của bệ hạ, thần rất vui mừng. Asilie sẽ tiếp tục cố gắng vì điều đó." Chàng trai tóc xanh với đôi mắt lấp lánh trông có vẻ vui mừng giơ tay lên che ngực.

Giống như giai điệu của một bài thơ, nghe có vẻ khá thú vị.

Mạc Dư liếc nhìn thanh kiếm vàng treo trên thắt lưng Asilie, tò mò hỏi: "Asilie, thanh kiếm này mạnh đến mức nào?"

“Thanh kiếm này rất hợp với thần, thưa bệ hạ.” Asilie chạm vào thanh kiếm bên hông, đôi mày xinh đẹp nhướng lên vui mừng, “Thủy ma thuật thi triển lên rất thuận lợi, Eli cũng phải nhanh chóng nhận thua.”

"Thật sao? Tốt lắm."

Mạc Dư giấu sự hâm mộ trong lòng.

Chỉ biết rằng trang bị thần thánh của công ty game ban tặng không thể vô dụng, sức tấn công bằng 0, dù sao vẫn là giải thưởng trong cuộc thi thăng cấp, đáng tiếc là cậu không thể sử dụng được.

"Tôi lần này ra ngoài, tại chỗ ở của Yatis có phát hiện mới. Asilie, khi tôi đang ở suối nước nóng, nếu thấy bóng dáng tinh linh, nhớ kỹ cho nó đi qua."

Sau khi giải thích ngắn gọn về sự tồn tại của Ye, Mạc Dư bước vào suối nước nóng.

Sau một ngày chạy nhảy, ngâm mình trong làn nước ấm áp và thoải mái thực sự là một cảm giác nhẹ nhõm. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khó chịu là có một người phụ nữ ở bên ngoài hỏi cậu rằng có thể vào không.

Có lẽ là người giúp việc do Asilie sắp xếp?

Mạc Dư trực tiếp từ chối.

Thanh niên ngay thẳng không cần người giúp việc tắm rửa. Kể cả khi cơ thể cậu là của một đứa trẻ.

"Chít chít chít éc éc!" Khi cậu đang mơ màng ngâm mình thì Ye nhanh chóng lao vào.

Mạc Dư liếc nhìn tinh linh nhỏ mặt mũi xám xịt, hỏi: "Ngươi đi lang thang ở đâu?"

"Grunt!" Ye một tay chống nạnh, một tay không ngừng múa may: ”Chít chít chít éc éc éc."

Nó đang phàn nàn về tình trạng cây xanh trong lâu đài, đồng thời nó cũng bác bỏ những lời khen ngợi trước đây của Mạc Dư đối với lâu đài mà không hề thương xót.

Từ góc nhìn của một tinh linh sở hữu một số ký ức của Tinh Linh Vương, nơi sống thích hợp phải xanh tươi và tràn đầy sức sống tự nhiên. Nhưng lâu đài hoàn toàn không thỏa mãn nó, lâu đài chỉ thay đổi nhiệt độ không khí dưới sự bảo vệ của kết giới.

"Chít chít chít chít chít." Nếu nhờ nó làm thêm chút gì đó, chắc chắn sẽ khiến cho cuộc sống của Mạc Dư ở đây trở nên thoải mái hơn.

“Ngươi nói đúng.” Nằm bên bờ hồ tắm, Mạc Dư ngáp một cái, uể oải nói: “Cho nên, việc tiếp theo ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”

"Chít chít éc éc!" Ye mở to mắt và đến gần Mạc Dư, "Chít chít éc!"

Nếu làm tốt, nó muốn có một cây cung. Là một tinh linh, sao nó có thể không có cung tên được chứ?

Nhân lúc Ye nghiêng người, Mạc Dư đưa tay đẩy tinh linh dơ hầy xuống nước trong hồ tắm, nhặt chiếc khăn để sang một bên, lau sạch cho nó, sau đó hét lớn ở bên ngoài: "Asilie, vào đây một lát."

Asilie đang lặng lẽ đứng ở lối vào suối nước nóng không chút do dự mở cửa bước vào không gian riêng tư đầy sương mù chỉ thuộc về nhà vua.

Bởi vì hầu gái do hắn ta sắp xếp đã bị bệ hạ từ chối nên hắn ta đặc biệt ở bên ngoài. Mà vị bệ hạ nhỏ này căn bản không thể sử dụng bất kỳ ma pháp nào, lại biết mình đang ở bên ngoài.

“Bệ hạ, xin hãy ra lệnh cho thần.” Asilie cụp mắt xuống, dùng vẻ mặt tôn kính nhất che giấu cảm xúc bên trong mình.

"Tôi cần anh giúp tôi may quần áo cho Ye. Nhưng mà, nếu anh quá bận rộn với những chuyện vặt vãnh trong lâu đài, anh cũng có thể nhờ hầu gái giúp đỡ." Nói xong, Mạc Dư nhấc Ye lên đưa cho Asilie.

Từ khi bị Mạc Dư đánh lén xuống nước, tóc của Ye đã ướt và bết vào đầu khiến nó vô cùng xấu hổ. Sau khi ra khỏi nước, cảm giác bối rối qua đi, Ye giơ nắm đấm nhỏ lên phản đối Mạc Dư: "Chít chít éc!"

"Ha ha ha ~~" Tinh linh nhỏ trông cực kỳ tức giận, nhưng Mạc Dư lại cười vui vẻ vì thấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ của nó cứ run lên khi giận dữ, phải nửa ngày mới dừng lại được.

"Chít chít chít chít chít."

“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Mạc Dư duỗi ngón tay sờ sờ đầu Ye, an ủi: “Lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”

"Chít chít chít éc éc."

"Đúng rồi, có những loại trái cây còn ngon hơn táo." Vừa nói, cậu vừa có thể cảm nhận rõ ràng hơi ẩm trên cơ thể cậu đang trực tiếp biến mất bằng đầu ngón tay, Mạc Dư trong lòng hiểu rõ.

Nó chắc chắn là một khả năng đặc biệt của Ye.

Khá tiện lợi, cho nên nó đem hơi nước trực tiếp hấp thu vào trong cơ thể?

Chơi đùa với Ye xong mới nhớ ra bên cạnh còn có một thuộc hạ trung thành, Mạc Dư quay đầu lại nhìn sang. Khi đó cậu mới nhận ra rằng chàng trai tóc xanh đang quỳ một gối mà không đứng dậy đang nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng như nước, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng nhất.

Cái quái gì vậy...

"Khụ khụ." Mạc Dư đành phải lên tiếng nhắc nhở Asilie, cậu kiềm chế nụ cười quá tùy ý trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt thờ ơ phù hợp với thân phận của Ma Vương: "Asilie, về vấn đề vừa rồi tôi nói, câu trả lời là gì?"