Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng

Chương 14: Sủng vật hình người

”Mặc dù hơi phiền phức, nhưng cái này tôi mặc không quen. Người giúp sửa quần áo ở đâu? Tôi vẽ ra kiểu dáng quen thuộc của tôi. "Mạc Dư nói xong xoay người.

”Không có phiền phức gì đâu, thưa bệ hạ." Nhìn ra Mạc Dư không thích quần áo, Asilie cung kính đáp,"Asilie nguyện vì ngài làm bất cứ chuyện gì.”

Mạc Dư xoay người Ma Tộc tóc xanh, "Chẳng lẽ người giúp tôi sửa quần áo là anh luôn?”

”Đúng vậy, bệ hạ. "Asilie mỉm cười, trong con ngươi màu xanh ngập tràn vẻ dịu dàng," Thời gian chờ đợi ngài thật sự quá dài, thần không thể không tìm một ít chuyện để cho mình trở nên ưu tú hơn.”

Mạc Dư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Asilie.

Trước khi biết rõ tình hình, cậu có nghe nói rằng 435 năm đã trôi qua kể từ cái chết của Ma Vương đời thứ ba. Asilie năm nay 356 tuổi, đã được huấn luyện làm Ma Tướng từ năm 5 tuổi, tức là hắn ta đã chờ đợi 351 năm rồi sao?

Đúng là một đoạn thời gian rất dài.

”Cám ơn, Asilie." Mạc Dư từ tận đáy lòng nói," Có thể được anh chờ đợi, là may mắn của tôi.”

Sau khi chết có thể có được một đoạn nhân sinh khác, còn biết được sự tồn tại của mình là được chờ mong, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Cho nên cậu không thể keo kiệt một nụ cười của mình.

”Ngài thật sự rất dịu dàng, thưa bệ hạ. "Asilie chậm giọng nói," Có thể đợi được ngài, mới là may mắn cả đời của Asilie.”

Ngay khi một cao một thấp yên lặng nhìn nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Gâu Gâu của Tam Hắc.

Mạc Dư cao giọng một cách kỳ quái, hỏi: "Tam Hắc, sao vậy?”

Tam Hắc cũng rất muốn nói cho chủ nhân biết nó bị làm sao, nhưng ngôn ngữ không thông. Bởi vậy, nó chỉ có thể ủy khuất nức nở, ôm đầu, yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của chính mình.

Vừa rồi, có một khúc côn cầu từ trong bóng tối xuất hiện đập nó một cái.

Mạc Dư đẩy cửa ra, nhìn thấy hình ảnh Tam Hắc nhìn chằm chằm cái bóng.

- Được rồi,vụ án đã phá rồi, là Yatis làm.

Khóe miệng cậu bất đắc dĩ mấp máy, Mạc Dư sờ sờ đầu Tam Hắc để an ủi. Cũng bởi vậy mà nghĩ đến việc, kẻ một mực hết sức chuyên chú chờ đợi cậu ngoại trừ Asilie thì còn có Tam Hắc cùng với cái người không được tự nhiên giấu mình ở trong bóng tối không lộ diện kia.

Sau một hồi tạm dừng, Asilie bước vào với bộ đồ lót sạch sẽ được may lại.

Mạc Dư mặc lại cả bộ quần áo rồi theo Asilie đến nhà ăn.

Bữa tối được làm bởi những ma tộc ở trong lâu đài, có vẻ như đã tốn rất nhiều công sức để chế biến, nhưng thịt vẫn mỏng khô cứng và không có mùi vị gì cả.

Mạc Dư nghiêm túc làm theo phương pháp ăn bít tết, ăn một miếng thịt chân nhỏ của một con thú không rõ danh tính, sau đó cầm lấy chiếc khăn lau miệng do Asilie đưa cho rồi nói: “Cảm ơn đã tiếp đã, tôi no rồi, từ giờ trở đi, đồ ăn của tôi cứ chuẩn bị theo lượng thức ăn tôi vừa ăn là được rồi.’’

“Hơn nữa, tôi quen ăn cùng mọi người hơn, Asilie.”

Sở dĩ lúc đầu cậu không lên tiếng là vì trên chiếc bàn dài được trang trí công phu chỉ có một bộ dao kéo được chuẩn bị sẵn.

"Vâng, ngày mai ngài có muốn xem thực đơn không." Asilie cầm một chiếc khăn tắm treo trên mu bàn tay và đứng trong tư thế cúi đầu.

"Tôi về phòng trước, Asilie, nói cho tôi biết cách thắp sáng nó vào ban đêm."

“Vâng, thưa ngài, ngài có cần thần ngủ với ngài không?”

"Không cần, tôi quen với việc ở một mình vào ban đêm." Sau khi từ chối, Mạc Dư nhấn mạnh, "Asilie, anh không cần phải đối xử với tôi như trẻ con."

"Xin hãy yên tâm, sẽ không có ai xem ngài là trẻ con cả, trước đây và sau này cũng sẽ không có một ai dám làm điều đó."

Asilie cười giải thích và hỏi thêm: "Trước khi đi ngủ, ngài có muốn một cốc sữa nóng với đường không?"

Ma tộc tóc xanh vẻ mặt tươi cười đầy thân thiện tình thương dào dạt đong đầy nhìn cậu, Mạc Dư cảm thật rất bất lực: “Không cần thêm đường.”

Cậu đã làm cái quái gì mà hắn ta lại coi cứ như cậu là một đứa trẻ con vậy chứ?

Sau khi uống sữa và nhìn Asilie bước ra khỏi cửa, Mạc Dư, người cuối cùng cũng có được không gian riêng tư, bắt đầu lấy từng thứ trong gói ra. Yatis đã nhìn thấy cậu lấy túi nước từ trong túi ra nên cậu không có ý định tránh mặt Yatis.

Cậu bắt đầu với việc thử nghiệm nhiều loại máy móc khác nhau.

Sau khi sắp xếp máy móc theo ý tưởng của mình, Mạc Dư trực tiếp đưa tay chạm thử vào nó.

Khi cậu chạm vào máy, menu thao tác vẫn bật lên và danh sách những gì đang hoạt động bên trong cũng được hiển thị.

Mạc Dư lấy khối sắt đã nung ra, tò mò cầm trên tay xem đi xem lại vài lần rồi bỏ lại vào túi.

Sau đó là những thí nghiệm về thực phẩm.

Mạc Dư lấy ra một bát khoai tây và gà nướng.

Những món ăn đi kèm kể cả đĩa và đũa vẫn còn nóng hổi, thơm phức.

"Gâu gâu!" Ngoài cửa Tam Hắc lần nữa kêu lên, tràn đầy hưng phấn.

Đoán rằng nó kích động như vậy là do mùi thức ăn, Mạc Dư bắt đầu ăn một miếng khoai tây để đảm bảo hương vị không thay đổi rồi bước ra ngoài và đặt đĩa trước mặt Tam Hắc.

Nhìn thấy đồ ăn, ba cái đầu của Tam Hắc bắt đầu xô đẩy tranh giành nhau, không muốn nhường đồ ăn trước mặt cho nhau, thậm chí còn bắt đầu tru lên.

Mạc Dư nhanh chóng lấy thêm hai đĩa khoai tây và gà nướng.

“Yatis, anh ăn tối chưa?”

"Ăn rồi." Ma tộc tóc bạc xuất hiện và trả lời cậu, nhưng tư thế lại ngồi xổm ở bên cạnh Tam Hắc.

Phát hiện ánh mắt Yatis đang dán chặt vào miệng nhai của Tam Hắc, ánh mắt lộ ra sự tò mò và thèm thuồng muốn thử, Mạc Dư lấy ra một chiếc đĩa khác đưa cho hắn ta .

Đôi mắt Artis lập tức sáng lên, hắn ta cầm lấy chiếc đĩa, dùng tay trên bóc một miếng cho vào miệng.

Nhìn thấy đám yêu quái ăn một cách hoang dã và tùy tiện, Mạc Dư không còn quá ngạc nhiên nữa, tuy nhiên, cậu vẫn dùng tay ngăn Yatis đang định ăn miếng thứ hai.

"Dùng cái này."

Yatis đang ngồi xổm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đũa và nghiêng đầu.

"Đũa, bộ đồ ăn của quê hương tôi."

Vừa nói chuyện vừa hướng dẫn cách dùng đũa, Mạc Dư bắt đầu than thở rằng khả năng hiểu biết của mình quá mạnh. Tuy nhiên, sau khi trao đôi đũa cho Yatis, anh phải thừa nhận rằng con quỷ kế thừa danh hiệu “Lưỡi dao” này quả thật rất thông minh như Asilie đã nói.

Chỉ sau khi dạy hắn ta một lần thôi, hắn ta đã có thể sử dụng đũa một cách rất thành thạo.

Không có ý định ở lại và ăn cùng Yatis Mạc Dư trở về phòng, chọn nguyên liệu trong gói rồi đặt từng thứ một lên bếp. Sau khi tiếng xèo xèo vang lên rồi ngừng lại, đĩa tôm om tỏa ra mùi thơm tươi mát quen thuộc.

Hoàn hảo!

Chỉ là không biết người khác vận hành theo cách này sẽ như thế nào, liệu có giống với những gì cậu nhìn thấy khi nhìn nhân vật của mình qua màn hình không?

Bạn có muốn tìm người để hỏi không?

Ánh mắt Mạc Dư nhìn về phía cửa, sau đó cậu mới nhận ra thanh niên tóc bạc đang ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất ăn thịt gà đã biến mất. Ngay khi cậu cho rằng Yatis lại vô hình, bên cạnh cậu vang lên một thanh âm: "Bệ hạ, ta muốn ăn."

Yatis lặng lẽ ngồi xổm bên trái, chăm chú nhìn món tôm om. Cậu không biết tâm lý của hắn ta đang nghĩ gì, nhưng tư thế ngồi xổm mà hắn ta sử dụng giống hệt như Tam Hắc.

Mạc Dư đột nhiên có một cảm giác phức tạp khó diễn tả bằng lời: Không, anh bạn của tôi ơi, anh có xứng đáng với khuôn mặt ái nam nữ điều không thể cưỡng lại và chiều cao hơn 1,8 mét của mình không?

Nhưng cậu thực sự không muốn nói thêm gì để chọc giận anh chàng luôn phóng ra ma thuật bất cứ khi nào hắn ta không vừa ý, nên cậu ngoan ngoãn đưa đĩa tôm om ra.

"Món này hơi cay, anh..."

Lời nhắc nhở còn chưa dứt, Ma tộc tóc bạc đã mở miệng. Một quả ớt đỏ nhai dở rơi ra khỏi miệng và rơi xuống đất. Cảnh tượng buồn cười khiến Mạc dư không nhịn được cười đưa tay vào túi lấy nước ra.

"Uống nước vào sẽ giảm bớt độ cay."

Yatis ngoan ngoãn uống nước, đồng thời nhanh chóng phóng ra ngọn lửa, thiêu rụi những quả ớt trên mặt đất. Uống nước xong, sau đó hắn nhanh chóng giấu số tôm om chưa ăn xong sau lưng.

Nhìn thấy Yatis làm những việc này, Mạc Dư không khỏi buồn cười: "Lấy nó ra, tôi dạy anh cách ăn tôm."

Là bởi vì ma giới có quá ít đồ có thể ăn được, hay là các loài ở thế giới này hoàn toàn khác với những gì cậu biết?

Trong lòng cậu dấy lên nghi ngờ, khi nhìn thấy Yatis lại lấy đĩa ra, Mạc Dư rửa tay, bóc vỏ một con tôm rồi mang tôm đến cho Yatis.

Không ngờ Yatis lại cúi đầu, há miệng, nhận lấy rồi cứ thế mà ăn.

Cái quái gì vậy, hiện trường đút cho thú cưng hình người ăn à?

Khó hiểu hành vi của mình, Mạc Dư lại nhặt một con tôm khác. Trước khi bóc nó ra, một miếng tôm hiện được đưa đến trước miệng cậu.

"Bệ hạ, ăn."

"..."