Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng

Chương 8: Tìm hiểu tình trạng

Để cho Ma Vương đến từ thế giới khác biết nhiều hơn về ma thuật nước, Asilie đã ngưng tụ một quả cầu nước nhỏ giữa không trung và điều khiển nó lơ lửng trước mắt Mạc Dư.

"A, cảm ơn nhé."

Mạc Dư đưa tay cầm lấy, bóp bóp, mỉm cười. Cảm giác chạm vào quả bóng nước từ ma thuật rất giống với món đồ chơi giảm căng thẳng mà cậu mua ở kiếp trước, cậu không kìm được bóp vào nó thêm vài lần.

Hành động trẻ con như vậy khiến Asilie đang chứng kiến cảm thấy đau lòng. Hắn ra khẽ cau mày nhìn ra bên ngoài kết giới, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, không cần khách khí với thần. Nhìn xem, cảnh tượng mà người muốn thấy đã bắt đầu rồi."

Mạc Dư nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Bên ngoài kết giới, Thain đang ôm chặt lấy đống thức ăn, phóng ra ngọn lửa đỏ rực. Các khối băng ngay lập tức tan thành nước và nhanh chóng bốc hơi thành hơi nước. Dưới nhiệt độ cao như vậy, màu sắc của miếng thịt thay đổi rồi nhanh chóng được làm chín.

Những ma tộc ở xa nhanh chóng chạy tới sau khi ngọn lửa được Thain thu hồi lại.

Tổng cộng có khoảng ba mươi người lớn và trẻ em. Không hề rửa tay, không rắc thêm bất kỳ nguyên liệu nào lên trên thịt, chỉ cầm lên và bắt đầu ăn.

Ăn ngấu ăn nghiến, tốc độ ăn rất nhanh, sức ăn cũng rất kinh khủng.

Mạc Dư sửng sốt, không thể tin nói: "Các anh... đều ăn như vậy sao?"

"Đa số đều như vậy." Asilie có chút xấu hổ khi bị hỏi đến: "Bệ hạ, thần đã làm người chê cười. Thần đã đọc tất cả các cuốn sách về Ma tộc. Hai vị Ma vương đầu tiên có yêu cầu rất cao đối với bữa ăn, các ngài cũng mô tả chi tiết về quá trình và lễ nghi khi dùng bữa. Nhưng... ôi, chờ đã! Thain chết tiệt làm thần quên mất nhiệm vụ của mình rồi."

Mạc Dư bối rối: “Nhiệm vụ gì?”

"Bệ hạ, sau khi những kẻ không có phép tắc này rời đi, Asilie sẽ trả lời câu hỏi của người." Asilie nói xong, hắn ta chủ động lui sang một bên với ánh mắt sắc bén.

Người khiến Asilie lộ ra vẻ mặt này chính là Thain, người đang trực tiếp đi tới.

Người đàn ông tóc đỏ với khuôn mặt nghiêm túc, lúng túng nói: "Cảm ơn vì bữa ăn."

"Không có gì." Mạc Dư thành thật trả lời.

"Ta sẽ lập nên các tộc người mạnh mẽ để tiếp tục tiến vào rừng rậm tìm kiếm thức ăn, sẽ không hoàn toàn dựa vào lâu đài." Thain nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình: "Nhưng, hôm nay các tộc người đến đây có thể ở lại đây không? Bên trong lâu đài có pháp trận giúp ổn định nhiệt độ, bọn trẻ không còn chịu nổi cái nóng như thiêu đốt ở bên ngoài nữa."

“Được.” Mạc Dư liếc nhìn mấy đứa trẻ cách đó không đành lòng bỏ xương trong tay mình xuống, không kìm được hỏi: “Tôi không biết quá nhiều về các anh, sau khi đói bụng mà ăn nhiều thịt như vậy, cơ thể của bọn trẻ có chịu được không?"

“Chịu đựng được.” Thain nhìn thật sâu vào mắt Mạc Dư: “Chúng ta là ma tộc, không yếu đuối như con người.”

"Ừ, vậy thì tốt." Mạc Dư ngẩng đầu lên và nhìn Asilie: "Asilie, xin anh hãy giúp sắp xếp phòng ở cho bọn họ."

"Tuân lệnh, Bệ hạ, người không cần khách sáo như vậy với Asilie." Asilie đặt tay phải lên trước ngực, cúi đầu chân thành cầu xin: "Xin cứ thoải mái sử dụng Asilie. Con đường của người chính là con đường của Asilie. Xin người hãy yên tâm, Asilie sẽ không bao giờ giống như người nào đó, thô lỗ không phép tắc, không tôn trọng quyền thừa kế, không hề cảm ơn thật lòng."

"Là một người nào đó, ta thực sự đánh giá cao ý kiến

của ngươi đấy."

Nghe được ý tứ trong lời nói của Asilie, Thain cau mày bất mãn, trên trán nổi vài đường gân xanh. Trên thực tế, lần này hắn đã phá vỡ thòa thuận mà đến lâu đài, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu để chiếm lấy lâu đài. Ai mà biết được một kẻ ngoại lại đến từ thế giới khác, không biết đến từ đâu lại có thể dễ nói chuyện như vậy.

Có phải vì tuổi còn quá trẻ không?

Thain cúi đầu liếc nhìn Mạc Dư.

Cậu bé tóc đen vẫn đang nắn bóp quả cầu nước trong khi nghe họ nói. Như cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, cậu bé dừng việc đang làm lại, hơi giấu đồ chơi bóng nước ra sau lưng, khuôn mặt trắng bệch quá mức hiện lên một chút ửng đỏ ngượng ngùng.

"Ừm, nếu vấn đề này đã được thảo luận xong, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên biết thêm một điều khác."

Mạc Dư biết cậu có chút nóng vội, nhưng cũng không thể trách cậu được.

Ai bảo ánh mắt dò xét của Thain rõ ràng như vậy?

Chẳng phải chỉ là chơi món đồ chơi giảm stress thôi sao? Bất kể ai từ cõi chết trở về, được rửa tội bằng nước bọt của chó ba đầu từ địa ngục, sau đó bị một người đàn ông có tính cách kỳ quái cố gắng gϊếŧ chết, rồi lại biết được rằng thế giới này đang thiếu thức ăn đều sẽ cảm thấy áp lực đè nặng có đúng không?

Hơn nữa, cơ thể này vốn là một đứa trẻ, cho dù bên trong là linh hồn của một người trưởng thành 22 tuổi đi chăng nữa!

Càng ngẫm nghĩ trong lòng cảm thấy hợp tình hợp lý, Mạc Dư mỉm cười nhìn hai vị Ma tộc: “Tôi cần hai người nói cho tôi biết những điều tôi cần biết. Thain, sau khi nhận đồ ăn tôi tặng, với ân huệ nhỏ này các anh chắc là có thể giúp đỡ phải không?"

Tình hình hiện tại của ma tộc rất kỳ lạ.

Rõ ràng có một mối hận thù chưa được giải quyết cùng Asilie và Thain. Với cơ sở đó, cậu yêu cầu cùng nhau nghe ý kiến

của cả hai người để đưa ra nhận định hợp lý nhất về mọi vấn đề.

"Được, không vấn đề gì."

“Thần sẵn lòng cống hiến sức lực vì người, thưa bệ hạ.”