Tôi Lại Say Đắm Cô Giáo Cấp 2 Của Tôi Rồi

Chương 46

*tùng tùng tùng*

" lớp học tới đây được rồi... "

" dạ, cả lớp nghiêm "

" à từ đầu tiết tới giờ, tôi không nghe ai nói xin kiểm tra 15' môn tôi lại nhỉ? " bà cô dạy hoá khó tính đang nói xéo tôi

" cô ơi thứ 6 tuần này có tiết ạ, nên em muốn xin thứ 6 kiểm tra lại... " tôi giơ tay đứng lên

" tối nay tôi nhập điểm, vậy 0₫ điểm nhé? " bả vẫn cố chấp không cho tôi kiểm tra lại là sao? 15' thôi mà có gì to tác đâu?

" ơ nhưng... "

" biết như vậy rồi sao đầu tiết không nói? Giờ ra chơi rồi nói chi hả? " bả nói với giọng rất tức giận

" dạ em..em... "

" hôm qua em trốn tiết đi chơi đúng không? Được rồi tôi sẽ mét chủ nhiệm của em, lớp giải tán "

" cô ơi, bạn ấy có chuyện buồn ạ, cô tha bạn ấy lần này thôi "

" chuyện buồn là chuyện gì? Có phải chuyện đi chơi bị phát hiện không? "

" dạ..mẹ bạn ấy bị... " các bạn trong lớp ngập ngừng không biết nói ra sao để tránh làm tôi buồn

Tôi đứng cúi mặt lên tiếng chắn ngang các bạn.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

" dạ vậy cô cho em 0₫ cũng được ạ, nhưng đừng mét gvcn được không ạ? "

" không, tôi nói là làm, lớp giải tán "

" ơ cô ơi... "

" cảm ơn các bạn nhưng không sao đâu mình gỡ điểm lại được mà " tôi vừa nói vừa soạn tập vở vào cặp

" bạn tính đi đâu vậy? Không học tiết cô chủ nhiệm hả? "

" mình về 2 tiết cuối nhé, nói với cô dùm mình " tôi xách cặp đi một hơi ra tới cầu thang thì gặp chị Linh, tôi cúi mặt không dám ngước lên chỉ sợ cô ấy bắt lại mà hỏi chuyện trong lúc tôi không muốn trả lời

" a ơ Thị Anh em đi đâu vậy? Vẫn còn tiết học đấy? "

" dạ em xin về, em không được khoẻ ạ "

" à ừm vậy em đi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé... "

...

Vừa học vừa làm thì cũng mệt mỏi lắm đúng không, còn vừa làm vừa học vừa kiếm cách trả thù còn mệt gấp đôi, nhưng tôi lại không mệt mỏi vì điều đó, đây là quyết định của tôi, một khi tôi đã chọn thì tôi sẽ mang kết quả của mình về.

" Anh..em tỉnh dậy đi ăn trưa đã rồi ngủ tiếp nhé " cô An lay người tôi

Tôi lúc này mới ngồi dựa lưng vào ghế sofa rồi ngước mặt lên, lấy tay xoa xoa hai con mắt, cố gắng mở mắt ra.

" a sao mọi người nhìn em vậy? Mặt..em dính gì hả? "

" chị có mang bánh tới nè "

" a chị, chị không đi dạy hả "

" nói gì vậy, 12h trưa rồi đó "

" cô có mua sữa dinh dưỡng cho em nè, uống vào để có sức nhé, nhớ đừng làm việc quá sức " cô Kim cầm bọc sữa để lên bàn

" An có mua món Anh thích ăn nè "

" a mọi người, em..em cảm ơn mọi người nhiều lắm *hic* " tôi rơi nước mắt bởi vì cảm thấy hạnh phúc, từ trước đến giờ tôi mới được quan tâm chăm sóc nhiều đến vậy, trước khi có cô An tôi là người độc thân vui tính vô lo tự tại nhưng bây giờ lại được chăm sóc từng chút thật không biết cách nào để đền đáp hết

" rồi rồi, mệt khóc đi nhé, An thương " cô ấy ôm tôi, tôi tựa vào vai cô ấy mà khóc

...

1 năm trôi qua nhanh chóng, tôi đã hiểu thầu hết các công việc trên cty cần làm và việc học của tôi, mọi thứ dần trở lại như cũ chỉ khác thêm tôi có một công việc hoàn toàn mới, công việc này có thể nói là rất khó nhưng với chỉ số IQ của tôi thì lại có thể dễ dàng, tôi nghĩ tôi được thừa hưởng IQ ấy từ mẹ, chắc mẹ tôi sẽ hạnh phúc lắm đây.

Một con người khóc tới sưng mắt đang ngồi bên mép giường nhìn mẹ tôi, tay thì sờ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, tôi đứng ngoài cửa nhìn vào ô kính trong tâm thật tội cho cô ấy.

*cạch*

" em không định vào sao? " cô Kim mở cửa ra nhìn tôi đứng thẩn thờ nhìn xa xăm

" xin lỗi..vì đã để cô phải mệt mỏi như vậy rồi, em thật sự xin lỗi " tôi cúi người không dám ngước mặt lên

" không..không em không có lỗi, cô không có mệt lắm đâu, coi em kìa mắt lại thâm hết rồi, nào vào đi đứng đây không tiện " cô ấy đỡ người tôi lên rồi kéo tôi vào phòng

" dạo này công việc cty sao rồi, có khó khăn gì không? "

" dạ không..nó rất thuận lợi "

" như vậy thì tốt rồi, nhớ đừng làm việc quá sức nhé "

" dạ, cô cũng đừng chăm sóc mẹ em quá sức..cô nên chăm sóc bản thân nhiều hơn đi ạ "

" a cô vẫn vậy mà "

" nếu mẹ thức dậy, thấy cô như vậy mẹ sẽ buồn lắm, nên cô cứ lấy thời gian cũ lại cho mình đi ạ "

" cô không thể "

" vâng, em cũng không ép buộc gì cô, thôi em đi học, xíu má sẽ qua canh chừng, cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi ạ "

" ừm cô biết rồi, đi học vui vẻ nhé "

" dạ, cô em đi "

Bước ra cửa nhìn và ô kính thì thấy cô ấy lại cúi mặt xuống mà khóc, nhìn đôi vai của cô ấy gầy lại mà không ai ôm lấy nó, tôi chỉ mong mẹ tỉnh dậy để ôm trọn cô ấy vào lòng mà thôi.

Thật thương thay mẹ.