Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi

Chương 7: Hẹn hò

"Thật nhàm chán, nhàm chán a, đến khi nào khi mới có một vụ mới......" Lâm Yến ngồi ở trên ghế không yên phận mà vặn qua vặn lại, một bên giơ tay sơn móng tay.

Đoạn Thành từ trên bàn trước mặt quay đầu: "Chị Lâm, ngày hôm qua có giám định thương tích......"

"Giám định thương tích thì coi là vụ án gì, tôi là pháp y chứ không phải bác sĩ."

Lâm Yến đem móng tay đã tô sơn tốt làm khô, chiếu chiếu nhìn lại dưới ánh hoàng hôn, xương ngón tay tinh tế rõ ràng, làn da trắng càng nổi bật màu đỏ rực của sơn móng tay, cô thấy thật vừa lòng.

Trịnh Thành Duệ mặt tò mò quay lại đây hỏi: "Vậy như nào mới coi là một vụ án?"

Hắn vốn chỉ tò mò, Phương Tân cũng không kịp ngăn cản tốc độ hỏi chuyện của hắn.

Quả nhiên.

"Gϊếŧ người liên hoàn, phân xác nấu ăn, thảm án diệt môn,...... Loại trình độ như vậy chắc mới tính là án mạng?"

Sau khi cô nói không không khí lặng thinh, vài người nhìn cô không nói gì, Phương Tân cũng biểu tình có chút không tán đồng, nhưng không biết vì cái gì nhịn xuống không có mở miệng.

Không khí rõ ràng trở nên đình trệ.

Bất quá từ trước đến nay Lâm Yến không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với cô, cô ước gì tất cả mọi người trong thiên hạ đều cho rằng cô là người điên, quái vật, từ đây đối với cô kính nhi viễn chi.

Đồng hồ trên tường vừa mới chỉ 6 giờ, bà cô này liền động một cái đứng lên, đem chế phục vứt lên trên ghế: "A giải phóng giải phóng, tôi đi nha, chào các vị."

Cô đi tiêu sái không thèm quay đầu nhìn lại, lại không biết sau lưng có người đang phun tào mình.

"Cô Lâm Yến này, đến trễ về sớm, một ngày chuyện gì cũng không làm, còn nói những lời này, quả thực chính là nhân viên chính phủ bại hoại."

Có người tức giận bất bình.

"Mới ngay ngày hôm qua, còn thấy cô cùng người ôm hôn ở của thị cục, thật sự đem thị Cục Công An thành cổng nhà cô ta rồi."

"Cây không cần vỏ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, ai bảo cô ta có gia thế tốt, tôi mất ba năm mới tiến được thị cục, cô ta hả......"

Mắt thấy mấy lời đồn đãi càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đứng dậy, đem áo khoác chính mình treo ở trên giá áo.

Thanh âm đột nhiên im bặt, đề tài chuyển hướng về phía Tống Dư Hàng.

"Tống đội hôm nay đi về sớm như vậy à?"

"Ừm, có chút việc"

Vừa lúc gặp Trương Kim Hải bưng chén trà đi vào: "Đi hẹn hò?"

Cô đáp một tiếng không mặn không nhạt: "Ân"

"Đúng rồi, Tống đội cũng ba mươi mấy đi, cũng nên kết hôn sinh con rồi, cũng làm gương tốt cho người trẻ tuổi, ngày hôm trước tỉnh cách vách còn nói chúng ta là đội cảnh sát độc thân."

Cảnh sát hình trinh không nhiều lắm, phần lớn là tiểu tử trẻ tuổi, trừ bỏ Trương Kim Hải đã kết hôn ra thì những người khác đều là độc thân, cũng chính vì nguyên nhân này thời điểm hắn đương trị, cơ hồ rất ít khi tự mình tra án càng đừng nói là sờ bài thăm viếng.

Mọi người hi hi ha ha cười rộ lên, Tống Dư Hàng như cũ không có biểu tình gì, gật đầu ý bảo hắn nghiêng một chút, cầm chìa khóa xe liền đi ra cửa.

Như lệ thường, sau khi tan tầm Lâm Yến liền muốn đi uống vài chén, cô mở ra di động gửi tin nhắn cho Lâm Khả.

"8 giờ, chỗ Lam Địch?"

Đối phương trả lời rất nhanh: "Không được, có hẹn."

"Hẹn hò?"

Lâm Khả gửi qua một cái biểu tình khổ đại cừu thâm.

Lâm Yếm nóng lòng hỏi lại: "Có muốn tôi giúp gì cho ông không?"

"Đừng, cụ nội của tôi xin hãy thương xót, tôi còn một có một bữa tối vui vẻ."

Theo tính cách Lâm Yến còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Lâm Yến gõ một hàng chữ, lại xóa đi: "Vậy cũng được, chúc ông thành công."

Bên kia không trả lời tin nhắn, Lâm Yến đặt di động xuống, nhẹ nhàng dựa vào trên ghế dựa, ánh đèn thành phố xuyên qua tấm kính, ở xe pha lê chiếu ra thần sắc cô có chút tịch liêu.

Quản gia quay đầu lại hỏi: "Tiểu thư, trở về sao?"

"Không, tùy tiện đi đâu đó đi." Về đến nhà cô sẽ lại nhốt chính mình ở trên tầng, dựa vào cồn cùng thuốc ngủ để nghỉ ngơi.

Thật ra cô có chút chán ghét sinh hoạt như vậy, rồi lại không thể không tự mình làm vậy, rất giống một người điên.

Khóe môi Lâm Yến hiện lên một nụ cười trào phúng.

Xe lẳng lặng đi ở trên đường cái, Lâm Yến nghiêng đầu nhìn lại, dưới ánh đèn thoáng nhìn qua nguyên trạng thành phố này.

Từ biệt mười bốn năm.

Các toà nhà cao tầng từ dưới đất mọc lên, con đường trở nên rộng lớn hơn nhiều, buổi chiều giờ cao điểm dòng xe cộ chen chúc, đèn xanh đèn đỏ không ngừng lập loè, một nhóm mặc tây trang đi giày da xách theo túi công văn bước chân vội vàng.

Các thiếu niên thiếu nữ ăn mặc đồng phục xanh trắng đan xen cãi nhau ầm ĩ đi trên đường cái, đi ở mặt sau cùng thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa nghịch ngợm mà đi nắm bím tóc của một nữ sinh khác.

Hai người hi hi ha ha mà nháo lên, trong tươi cười đều lây dính hương vị thoải mái thanh tân của gió mùa hạ.

Ánh mắt Lâm Yến không tự giác mà bị hấp dẫn qua đó, thấy các nàng ngừng ở cửa một tiệm cơm Tây, ghé vào tủ kính xem xét bên trong.

"Cậu đói bụng chưa?"

"Ân, có chút."

"Chúng ta đây đi ăn đi."

"Vẫn là thôi đi, nhà hàng này rất đắt."

Cô nhất thời không biết chính mình đang xem là quá khứ hay hiện tại.

Chờ đến thời điểm tinh thần phục hồi lại, đã xuống xe đứng ở cửa tiệm cơm Tây.

Hai tiểu hài tử kia thấy có người lại đây, chay nhanh như chớp không hình bóng.

Lâm Yến ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng này "Nam thiền", là cái tên có chút ý thơ, cũng là cửa hiệu lâu đời ở Giang Thành nhiều năm nay.

Cửa hàng vẫn như cũ, cái tên cổ xưa cũng không thay đổi, nhiều năm đi qua thế mà không đổi tên cũng không rời đi.

Không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cỗ đồng bệnh tương liên bi thương, cũng có một tia may mắn.

Thì ra ngoài nàng ra, vẫn có người khác nhớ rõ những kỉ niệm ở thành phố này.

"Một phần bò bít tết, Caesar salad, còn có rượu vang đỏ, cảm ơn." Lâm Yến đem thực đơn khép lại, đưa cho nhân viên phục vụ.

"Tiểu thư, bò bít tết muốn dùng nước sốt nào?"

"Nấm cục đen nấu với nước cốt bò"

Cô theo bản năng mà buột miệng nói ra, lại đột nhiên nhíu mày.

Nhân viên phục vụ rất biết nhìn mặt đoán ý, cho rằng cô muốn đổi, vội không ngừng đề cử loại khác, Lâm Yến há miệng thở dốc, vẫn quyết định vẫy vẫy tay bảo hắn đi xuống.

"Lâm tiên sinh mời đi bên này, chúng ta đã để dư chỗ ngồi cho ngài, đồ ăn mang lên bây giờ luôn sao?" Lúc này là giờ ăn cơm tối, nhà ăn đã không còn chỗ ngồi, có nhân viên phục vụ dẫn Lâm Khả đi về phía bên này.

"Không cần, người tôi hẹn vẫn còn chưa tới, lát nữa hãy mang thực đơn lên để xem nàng muốn ăn gì."

Thanh âm này có chút quen tai, Lâm Yến buông dao nĩa quay đầu lại nhìn: "Lâm Khả?"

"Lâm Yến!" Nam nhân mặc Âu phục giày da vừa thấy cô mắt liền sáng ngời, bước nhanh vài bước đi đến, ngồi xuống chỗ đối diện với cô.

"Này cũng thật trùng hợp."

"Phải là rất trùng hợp"

Từ sau khi Lâm Yến xuất ngoại du học hai người chưa từng gặp mặt nhau, xa cách nhiều năm gặp lại, lẫn nhau cả hai đều đã rút đi sự ngây ngô.

Cô còn nhớ rõ năm đó Lâm Khả có biệt danh "Ếch đồng bốn mắt", đeo một cái mắt kính rất dày, nói một chút lại hút nước mũi một chút, có bị cô bắt nạt cũng sẽ chỉ cười cộc lốc, không giống với cô loại thiếu nữ nghịch ngợm không bảo được, Lâm Khả là chính là một học sinh giỏi ngoan ngoãn.

Nhiều năm trôi qua, cũng có chút bộ dáng của tinh anh hàng đầu xã hội, đeo mắt kính, tóc cắt ngắn gọt gàng rất chi là thoải mái thanh tân, một thân tây trang khéo léo, cà vạt cũng thắt đoan đoan chính chính.

Lâm Yến: "Ông không phải đi xuất ngoại du học thực tế là đi chỉnh dung đó chứ?"

"Đi con mẹ bà" Hắn mới rồi còn đắm chìm ở ảo giác nhiều năm trôi qua cô cũng trở nên xinh đẹp, bị một câu nói này mạnh mẽ kéo về hiện thực.

Lâm Yến vẫn là Lâm Yến kia miệng độc không nói được lời bình thường.

"Anh họ của cô tuấn tú lịch sự hào hoa phong nhã phong độ nhẹ nhàng không thể địch nổi......"

Hắn nói chuyện giọng nói trong sáng, rõ ràng là ngữ khí không đàng hoàng cũng hoàn toàn không làm người ta cảm thấy chán ghét.

Phảng phất hắn là Lâm Khả, hắn chính là như thế, trời quang trăng sáng.

Lâm Yến làm bộ muốn nôn, cuối cùng, lại quay lại đề tài: "Đừng luôn nói là anhnhoj tôi, tôi cùng Lâm gia không có quan hệ"

"Vậy bà có quan hệ với cái gì?"

"Tiền a, ông cũng không phải không biết, tôi chỉ thân với tiền"

"......" Hắn xem như đã kiến thức cái gì gọi là có sữa đó là mẹ, có tiền đó là cha.

Lâm Yến người này thật sự là rất rõ ràng rành mạch, không muốn về kế thừa gia nghiệp, cũng không muốn từ bỏ tài sản kếch xù của Lâm gia.

Lại còn có thể nói thiên kinh địa nghĩa như vậy.

Điện thoại trong tay run lên một chút, Lâm Khả xem thời gian đứng dậy: "Được rồi, tôi không nói nhiều với bà nữa, bà chuẩn bị đi chưa?"

Bò bít tết trên bàn mới động hai ba miếng, Lâm Yến đã hết muốn ăn: "Không sai biệt lắm, bây giờ chuẩn bị đi."

"Tôi lại lấy cho bà bình rượu, bà ngồi đây uống, nếu đã tới cũng đừng đi vội vã, không phải bà *quán sẽ xem người hạ đồ ăn đĩa* sao? Cũng giúp tôi một chút, con mẹ nó, nếu không được thì cứ đánh gãy chân tôi."

"......" *Xem người hạ đồ ăn đĩa* là câu dùng để khen?

Lâm Yếm làm bộ muốn đánh, Lâm Khả hãi hùng khϊếp vía mà tránh thoát, tiếp đó nhân viên phục vụ đến đây đưa thực đơn, vô cùng đau đớn mà nhìn nàng chọn rượu vang đỏ quý nhất.

"Con mẹ nó, chờ đến khi bà kết hôn, tôi không ăn phá gia nhà bà thì tôi không họ Lâm."

Lâm Yến bưng một ly rượu vang đỏ dựa vào trên sô pha: "Chờ kiếp sau đi nha"

Lâm Khả: "...... Tôi hối hận, bà có thể chút đi cho tôi không?"

Lâm Yến nhấp một ngụm rượu vang đỏ, giơ lên ly hướng phía hắn: "Thỉnh thần thì dễ tiễn thần khó, Lâm công tử."

Đúng 7 giờ 55 phút, Tống Dư Hàng ở gần đó dừng xe lại, vừa đến 8 giờ đúng giờ đi vào nhà ăn.

Lâm Khả đứng lên phất tay: "Tống tiểu thư, bên này"

Lâm Yến ở cách vách nghe thấy thế nhíu mày, họ Tống a, cô không kịp tránh né mà nghĩ tới vị cảnh sát xưa nay mặt liệt, rùng mình một cái, nhanh chóng nhấp một ngụm rượu vang đỏ cho chính mình khỏi nghĩ nhiều.

Bàn ghế vang lên âm thanh xê dịch, nữ nhân đem thực đơn trả lại: "Những món này, cảm ơn"

Thanh âm rất êm tai, nhàn nhạt làm người nghe thật thoải mái.

Nhưng vì sao cô càng nghe lại càng cảm thấy quen tai.

"Ngại quá, là chủ ý của mẹ tôi, mang lại rắc rối cho anh rồi......"

Lâm Khả cười cười, biết buổi tối uống cà phê không tốt liền chủ động đổ một ly nước trắng thay cô đặt ở trong tầm tay.

"Không dối gạt cô, mẹ tôi cũng......"

Trên mặt nam nhân hình như có chút buồn rầu, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu rõ trong lòng.

Xem ra cục diện ngày hôm nay cả hai đều bị bắt tới.

Tống Dư Hàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dựa theo kịch bản đã định, lần trước trao đổi tên tuổi ngành nghề, lần này chắc phải hỏi sở thích, thói quen.

Tống Dư Hàng ở trong đầu moi hết ý tưởng: "Lâm tiên sinh ngày thường yêu thích những gì vậy?"

"Không nhiều lắm, đánh chơi bowling, bơi lội, tập thể hình, hoặc là ngồi ở nhà đọc sách, Tống tiểu thư thì sao?"

"Vật lộn tự do, xem chút sách gì đó."

Vật lộn tự do, trâu bò như vậy sao?

Sau này nếu có bạo lực gia đình, Lâm Khả liệu có đánh lại được không?

Lâm Yến âm thầm chửi rủa.

Cách một chiếc sô pha cao nửa người đứng, Lâm Yến vẫn có thể cảm giác không khí xấu hổ ập vào trước mặt.

Chỉ nghe thấy Lâm Khả cười gượng hai tiếng nói: "Tống tiểu thư thường ngày nhìn những loại sách nào? Nói không chừng chúng ta còn có điểm hợp nhau nha."

Tống Dư Hàng do dự một chút, vẫn nói: "《 Phân tích giấc mơ》《 Cá tính tội phạm 》, 《 Tâm lí phạm tội 》 còn có mặt khác một ít sách thượng vàng hạ cám."

Này đó đều là những cuốn sách rất không chuyên nghiệp hằng ngày cô đọc, nhưng phần lớn người khả năng thậm chí còn chưa nghe qua tên.

Cô cố ý đổi đề tài, không ngờ Lâm Khả vẫn cười cười, theo sâu vào vấn đề.

"Trách không được, Tống tiểu thư thật lợi hại, sách của Freud tôi cũng đã xem qua một quyển 《 Dẫn luận phân tích tinh thần học 》 xem được một nửa thì thật sự không đọc nổi nữa"

Tống Dư Hàng hơi giật mình, trước kia cũng không phải chưa từng hẹn hò, mỗi lần đối người ta nhắc tới những cái đó, vẻ mặt đối phương không phải mờ mịt vô thố thì chính là khinh thường nhìn lại, sau đó gấp không chờ nổi mà nói với cô nữ nhân phải xem chút những sách mang chút tình cảm hoặc tìиɧ ɖu͙©.

Lâm Khả là nam nhân đầu tiên không để ý chuyện nhỏ mà khen ngợi cô.

"Thật vậy sao? Có thể xem một nửa《Dẫn luận phân tích tinh thần học 》 cũng rất ghê gớm."

《 Tâm lí phạm tôi》cái loại sách lung tung rối loạn này, người này liệu có phải biếи ŧɦái hay không?

Lâm Yến duỗi dài lỗ tai, bắt đầu có chút tò mò.

Không khí dần dần trở nên nhẹ nhàng, Lâm Khả bật máy hát lên, hắn vốn dĩ không phải người hay câu nệ, biết được mục đích đối phương cũng không phải hướng về phía kết hôn, lập tứccảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cách nói năng dần dần tự nhiên hơn.

"Lại nói tiếp lúc Vương a di đến chỗ tôi khám răng, tôi còn không biết bà là bạn bè của mẹ cô, sau đó cô lại nhặt được túi tiền của mẹ tôi, thật đúng là duyên phận,"

Tống Dư Hàng hơi hơi cong lên khóe môi, cười phụ họa hắn: "Ừm, bất quá làm cảnh sát, vô luận nhặt được đồ vật của ai đều cũng phải trả lại người ta, vật quy nguyên chủ"

Lông mày Lâm Yến nhíu lại, người này quả thật không hiểu phong tình!

Lâm Khả rốt cục từ chỗ nào tìm được một người như vậy, nếu là nàng chắc chắn nói theo đối phương, duyên phận duyên phận cuối cùng liền "Duyên phận" đến trên giường.

Chờ đã!

Cảnh sát ——

Còn họ Tống!

Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Lâm Yến cả người lông tơ đều dựng đứng lên, một ngụm rượu chưa nuốt xuống họng mà khụ kinh thiên động địa.

Động tĩnh cách vách có hơi lớn, Lâm Khả mặt không đổi sắc thay cô cắt bò bít tết: "Hàn huyên đã nửa ngày, cô cũng đói bụng, mau ăn đi"

Nội tâm: Lâm Yếm con mẹ nó bà đang làm cái quỷ gì?

Lâm Yến bị nguyền rủa lại hắt xì một cái, lấy khăn giấy xoa nước mũi, vẻ mặt đập nồi dìm thuyền biểu tình run run rẩy rẩy mà bò lên trên sô pha quay đầu nhìn lại.

Tống Dư Hàng đang ăn có cảm giác có người đang nhìn mình, cả người không được tự nhiên, cô ngước mắt liếc nhìn Lâm Khả ngồi đối diện, chỉ thấy hắn đang hết sức chuyên chú đấu tranh cùng bò bít tết.

Không có khả năng là hắn.

Tống Dư Hàng hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu.

Lâm Yến bò lên trên ghế sô pha, chậm rãi cúi đầu.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng mặt không biểu tình: "Lâm pháp y"

Lâm Yến phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa: "Lâm Khả, tôi không đồng ý các người ở bên nhau!!!!"

Lâm Khả đem một ly rượu vang đỏ đổ ập hết lên tây trang sang quý chính mình: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Trong lúc nhất thời khụ phảng phất như bị bệnh lao phổi.

Lâm Khả nhìn Lâm Yến ngồi ở bên cạnh mình, lại nhìn Tống Dư Hàng mặt không đổi sắc ở đối diện: "Hai người?"

Trong đầu hắn chậm rãi đánh ra một dấu "?".

"Có phải cô coi trọng tiền của nhà chúng tôi đúng không? Tôi cho cô một ngàn vạn rời đi anh tôi, về sau không cần gặp lại". Lâm Yến trăm triệu không nghĩ tới loại lời kịch cẩu huyết 8 giờ này sẽ có ngày từ chính trong miệng mình nhảy ra.

Lâm Khả há miệng thở dốc: "Cái đó......"

Lâm Yến hung hăng phóng một con mắt dao găm qua, hắn bưng lên chén rượu nhấp một ngụm, lấy băng dán vô hình đem miệng phong kín.

Tống Dư Hàng cười như không cười mà nhìn cô, nhìn kỹ đi, Lâm Yến cùng Lâm Khả cũng không giống nhau, nhưng thần sắc đều có một tia tự phụ từ hào môn thế gia mà hồn nhiên tạo thành.

Nếu là bình thường có lẽ cô sẽ lười nói chuyện mà xoay người đi luôn, nhưng không biết vì sao, liền muốn chặt đứt khí thế kiêu ngạo của Lâm Yến, muốn cho cô biết không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết.

"Tiền tôi không hiếm lạ, tôi có tay có chân có thể tự mình kiếm, tôi cảm thấy anh của cô người khá tốt, tinh tế ôn nhu săn sóc, sẽ là một người chồng tốt"

Lâm Yếm vô cùng đau đớn: "Đó là cô không nhìn thấy một mặt khác của hắn! Mùa hè hắn không giặt tất không rửa chân mà chạy loạn trong nhà, còn xốc váy con gái nhà hàng xóm! Trong nhà có hẳn một phòng tràn đầy màu vàng......"

Không đợi cô nói xong, Lâm Khả nhay tay gắt gao bưng kín miệng cô: "Ngại quá Tống tiểu thư, làm cô chê cười, chê cười......"

Chợt, hướng về phía Lâm Yến ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Bà xong rồi, để xem tôi cáo trạng cùng Lâm thúc như thế nào."

Lâm Yến nhanh chóng thoát khỏi tay hắn: " Quy củ nhà của chúng ta có rất nhiều, cô mà gả vào sẽ hối hận!"

Tống Dư Hàng thay đổi một tư thế ngồi khác thoải mái hơn: "Không sao, tôi là gả cho anh ấy, chứ không phải gả cho nhà các cô, càng không phải gả cho cô"

Ngụ ý cô đang lo chuyện bao đồng.

Tưởng tượng đến một ngày người này thật sự gả vào Lâm gia, ngày lễ ngày tết đi lại không thể không gặp mặt, cô còn phải mở miệng kêu một tiếng "chị dâu", Tống Dư hàng chán ghét cô như vậy, nói không chừng còn trước mặt mọi người mượn thân phận trưởng bối đối với cô vênh mặt hất hàm sai khiến.

Lâm Yến nghẹn một ngụm máu lớn ở trong cổ họng thiếu chút nữa đem chính bản thân sặc chết.

Dưới tình thế cấp bách máu xông lên não buột miệng thốt ra: "Cô không thể gả cho hắn, hắn là gay, kết hôn sẽ không có hạnh phúc!"

Người của cả nhà ăn đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nghe thấy thế bước chân lảo đảo, khay cũng thiếu chút nữa văng ra ngoài.

Lâm Khả bạo nộ một tiếng: "Lâm Yếm, bà đã nháo đủ chưa?!"

"Tôi ——" Lâm Yến tự biết đuối lý, chép chép miệng: "Không phải...... Tôi...... aiz......"

Không biết vì sao nhìn bộ dáng cô có chút ủy khuất, Tống Dư Hàng không nhịn được, trong mắt tức khắc hiện lên một ý cười hứng thú.

Bất quá cô che dấu rất tốt, ít nhất mặt ngoài nhìn qua vẫn là bộ dáng nhàn nhạt kia.

"Trai thẳng thì làm sao, gay thì lại thế nào, tôi cũng không còn trẻ, Lâm pháp y, tôi cảm thấy anh của cô sẽ là một nam nhân tốt có trách nhiệm.

Lâm Yến hít sâu một hơi, miễn cưỡng khắc chế bản thân không buột miệng thốt ra tiếng mắng chửi, đem khuôn mặt cứng đờ chuyển hướng nhìn về phía Lâm Khả.

"Ông chẳng phải thích mẫy cô gái thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu sao?!"

Tống Dư Hàng có điểm nào giống!

"Tôi cảm thấy Tống tiểu thư như vậy, cũng rất tốt, kết hôn không có nghĩa phải yêu đương."

Tống Dư Hàng hơi hơi cúi đầu, xì một tiếng cười, lúc ánh mắt Lâm Yến nghiến răng nghiến lợi nhìn qua thì lại khôi phục nghiêm trang.

Làm một người nam nhân, còn là nam nhân sự nghiệp thành công có mặt mũi, cô mới vừa khen hắn một đống lớn như vậy, Lâm Khả cũng sẽ giữ gìn mặt mũi cho cô.

Cho nên Lâm Yến dù có nói cái gì, chỉ cần là làm xấu mặt cô, Lâm Khả tuyệt đối sẽ phản bác.

"Cô ta đặc biệt cổ hủ, cũ kỹ! Về sau khẳng định quản ông quản rất rất chặt!"

"Không có việc gì, Tống tiểu thư như vậy nhất định sẽ thực rộng rãi."

"Cô ta luyện vật lộn tự do, ông không sợ về sau sẽ bị bạo lực gia đình à?!"

Lâm Khả liếc mắt một cái nhìn qua, ôn nhu chậm rãi: "Tôi tin tưởng cô ấy sẽ không"

Tống Dư Hàng mượn động tác cúi đầu uống nước tránh đi tầm mắt tương giao mang đến cảm giác xấu hổ.

Nhắc đến vật lộn tự do cái ót cô lại dâng lên một trận đau nhức, Lâm Yến hận đến ngứa răng, chuyện buổi sáng còn chưa có cùng cô tính sổ.

Cô còn muốn nói gì đó, Tống Dư Hàng buông xuống ly nước, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô.

Mắt cô màu tối, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn ấm áp nhà ăn liền có vài tia ôn nhuận trong sáng.

Bởi vì lí do hẹn hò hôm nay cô cũng không có mặc chế phục, một cái áo sơ mi trắng đơn giản, vai nhịn eo thon, cũng có dáng có hình.

Thời điểm nàng không trêu đùa người khác cũng khá xinh đẹp đấy chứ.

Thời điểm trong đầu Lâm Yến hiện lên một ý niệm như vậy, cô mở miệng: "Lâm pháp y, cô chán ghét tôi như vậy sao?"