Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi

Chương 3: Trước kia

Lâm Yến đổi trang phục khác mà xuất hiện tại trung tâʍ ɦội nghị cao cấp nhất thành phố. Lúc này chỉ mới đầu đêm nên người vẫn chưa đông lắm, dưới ánh đèn mờ ảo của nhà hàng, chàng thanh niên mặc áo đuôi tôm đứng kéo đàn Violon, âm thanh trầm bổng du dương.

Cô nối bước gã phục vụ, gót giày dẫm lên nền thảm mà lặng yên không một tiếng động.

Hắn dừng lại trước một cánh cửa, khom lưng nói: "Lâm tiểu thư, xin mời"

Lâm Yến đẩy cửa đi vào thấy một nam nhân đang vung gậy đánh bóng, trái banh vẫn chưa kịp lăn vào lỗ, hắn nghe thấy động tĩnh liền xoay người nhìn cô, trên mặt hiện ra ý cười.

Không quá mức nhiệt tình nhưng cũng chẳng xa cách.

"Cô tới rồi đấy à."

Hắn lấy khăn lông lau mồ hôi, ra hiệu mời ngồi.

Gã phục vụ dẫn cô đến trước cửa rồi yên lặng rời đi, đây là khu đánh trong nhà, Lâm Yến cũng không khách khí, trên bàn sớm đã bày sẵn trà bánh —— giống như hắn biết chắc là cô sẽ đến.

Ngón tay cô chạm đến một khối mứt đưa vào trong miệng, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại —— ngọt quá.

Cô lấy khăn giấy lau sạch tay, lại không nhúc nhích.

Nam nhân tầm hơn 40 tuổi, dáng người trung bình, khuôn mặt trắng trẻo, mặc một chiếc áo thun bình thường phổ thông, vừa đánh xong một lượt golf nên hắn hơi có chút thở dốc, đi đến ngồi vào phía đối diện của cô.

"Thế nào, phiên toà hôm nay thuận lợi chứ?"

Lâm Yến từ trước đến nay đều ngồi xuống không biết nghiêm chỉnh mà đứng lên cũng chẳng đàng hoàng, đôi chân trắng nõn thon dài nhẹ nhàng xếp lên nhau, dây giày cao gót màu đỏ nổi bật trên cổ chân trắng như tuyết.

Ăn mặc càng so với ban ngày gợi cảm hơn, chiếc váy không tay màu đen được cắt may khéo léo, cổ khoét sâu lộ ra vùng xương quai xanh cùng với nơi đầy đặn kia.

Trang phục lẫn màu sắc đều đem đến cảm giác lẳиɠ ɭơ, thế nhưng trông cô lại chẳng hề nhiễm bụi trần mà lại vừa vặn quyến rũ.

Trên vành tai đeo mẫu nữ trang lớn, mái tóc uốn xoăn được búi lên cao chỉ chừa lại một vài lọn tóc con trước trán và hai bên má, làn da trắng sáng lại cố ý tô màu son đậm đà, miễn cưỡng mà kìm đi vẻ lãnh diễm.

Nữ nhân như thế là một loại báu vật, đối với nam nhân mà nói chính là con mồi.

Lâm Yến cười: "Thuận lợi."

Dường như để chứng minh lời cô nói, điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, hiện rõ thông báo tiền đã được chuyển khoản vào ngân hàng, con số thật lớn, mà tên tài khoản là công ty Tân Nghiệp.

Nam nhân giơ lên chén rượu: "Chúc mừng Lâm tiểu thư lại thu hoạch được thắng lợi"

"Đâu có, cũng là nhờ phúc khí của ngài"

Tiếng ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau, hai người trong lòng hiểu ý mà nhìn nhau cười.

Buông chén rượu, nụ cười trên môi Lâm Yến đã dần phai nhạt: "Như vậy, dựa theo ước định thì......"

"Cô yên tâm, tôi đã phái người tới cục công an để tra tư liệu mà cô nhờ tôi tìm kiếm......"

Đồng tử Lâm Yến hơi co rụt lại: "Thế nào rồi?"

Nam nhân lắc đầu, nhấp một ngụm champagne: "Khó đấy, vụ án đã trôi qua nhiều năm, nội bộ bên trong cũng chỉ biết sơ qua, tôi sẽ tiếp tục tra xét, tuy hẳn là cũng không giúp được gì nhiều cho cô"

Đôi môi của nữ nhân khẽ run rẩy một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh: "Vụ án lớn như thế, bên trong Cục Công An hẳn là sẽ vẫn lưu trữ hồ sơ chứ?"

Nam nhân không cố kỵ gật đầu, nói thẳng: "Có, nhưng nhắc tới mới thấy kỳ quái, tháng trước chúng tôi vừa mới dọn phòng hồ sơ, một số vụ án cũ đều đã bị cháy rụi hết, ngay cả tro cũng chẳng thu được"

Cháy phòng hồ sơ không phải việc nhỏ, phía trên trách phạt vài người không làm tròn trách nhiệm, thế nhưng hồ sơ đều là các vụ án đã khép lại từ năm xưa, không ai miệt mài theo đuổi làm gì, liền như vậy mà bỏ qua.

"Còn có một chỗ sẽ tìm được"

"Viện kiểm sát"

Theo thông lệ thì với tư cách là cơ quan giám sát, tất cả chứng cứ đều sẽ được trình lên viện kiểm sát sau đó mới chuyển giao toà án, bởi vậy hẳn là sẽ có lưu trữ mới đúng.

Nhưng từ trước đến nay đều là Viện kiểm sát điều động hồ sơ vụ án từ Cục công an, chưa từng nghe nói cơ quan công an đòi hồ sơ từ Viện kiểm sát, điều này há chẳng phải đồng nghĩa với việc tự thừa nhận Cục không làm tròn trách nhiệm sao?

Huống chi đây còn là việc không thể tiết lộ, chẳng thể theo trình tự thông thường được.

Lâm Yến đương nhiên hiểu rõ, cô tuy không nói gì nhưng lại siết chặt ly rượu đang cầm trên tay, xương ngón tay tái nhợt như ngọc thạch, tưởng chừng như dùng thêm một chút lực nữa sẽ có thể bể nát lúc nào không hay.

Nam nhân lắc đầu: "Không phải, là Cục công an thành phố Giang Thành, nơi phát hiện điều tra vụ án nên bọn họ nhất định sẽ có, nếu không có nữa thì......"

Hắn ngẩng đầu, trong đáy mắt ánh lên tia sáng mờ mịt: "Lâm Yến, vụ án này cô sẽ không thể tiếp tục điều tra."

Mùa hè ở tỉnh Tân Hải, phía ven biển hướng Tây Nam, trời bỗng nhiên mưa to gió lớn.

Gió làm tán cây lay động, nước mưa nương theo rèm cửa tạt vào phòng.

Nữ nhân để chân trần mà bước trên mặt đất.

"Vụ án này cô sẽ không thể tiếp tục điều tra"

Chỉ cần nhớ lại những lời này, cô liền tràn ngập hận ý, giơ tay hung hăng mà cầm dao đâm vào vách tường.

Tia chớp xẹt qua không trung, chiếu sáng căn phòng trong chốc lát, trên vách tường loang lổ những dấu "x" lớn bé được vẽ bằng màu đỏ, phần đuôi chảy dài tựa cơ hồ là vệt máu khô.

Bên trên ghim mấy bức ảnh chụp và mảnh báo đã ố vàng, phòng không lớn, chi chít mà phủ kín hơn phân nửa mặt tường.

Bức ảnh chụp bộ thi thể bị mổ xẻ lộ ra xương cốt, chỉ còn lại đống thịt nát vẫn chưa bị thời gian làm hoen ố, trang giấy mốc meo lại có vẻ phai màu vài phần. Tuy ngăn cách bởi thời gian và không gian, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hôi thối.

Người con gái cô độc ở chính giữa căn phòng, lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười, vốn là thanh tú dung nhan lại bị bối cảnh xung quanh làm tăng thêm vài phần quỷ dị.

Lại là một tia chớp khác cắt ngang phía chân trời, chiếu sáng khuôn mặt có chút u ám của cô.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, cô cầm ly rượu trong tay mà ngửa đầu uống cạn.

Cánh tay buông thõng, chất lỏng màu đỏ còn sót lại đáy ly tí tách rơi trên sàn nhà tựa như máu.

- ----

TV vừa lúc phát đến bản tin Lâm Yến bị phóng viên vây chặn kia, Tống Dư Hàng trong tay cầm chén trà, đang xem đến mức có chút nhập thần thì đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra.

Cô liền đặt chén trà xuống mà đứng dậy: " Chào Triệu sở!"

Cơ hồ là theo bản năng mà đưa tay lên chào, nữ nhân mặc thường phục mùa xuân, bên trong là áo sơ mi màu lam nhạt, cà vạt được thắt một cách chỉnh chu, tay kia để sát quần mà đứng nghiêm, mũ được đặt đúng quy định ở góc bàn bên trái.

Thấy cô quá mức nghiêm trang, Triệu sở cười rộ lên: "Tới gặp thầy không cần phải bày vẽ như vậy, ngồi đi!"

"Dạ vâng!"

Tống Dư Hàng lúc này mới lại ngồi xuống, tư thế nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.

"Gần đây ngài có khỏe hay không?"

"Bệnh cũ thôi, chẳng qua là vẫn nghe lời sư mẫu của cô mỗi ngày đều uống thuốc điều trị cao huyết áp, cũng chẳng có gì to tát"

Triệu sở đã hơn 50 tuổi, dáng người hơi béo, hai bên tóc đã lấm tấm tóc bạc, nhưng thân thể cũng coi như cường tráng, có tinh thần.

Hồi cô còn học ở trường Đại học Cảnh sát, ông vẫn đang giữ vị trí Cảnh đốc cấp cao của đội trinh sát hình sự thuộc Sở công an tỉnh Tân Hải nên thường xuyên đi giảng dạy, cũng coi như là thầy của Tống Dư Hàng, tốt nghiệp xong cô muốn trở về Cục công an thành phố Giang Thành công tác, cũng là nhờ ông giúp đỡ sắp xếp.

Ơn này cô vẫn luôn để trong lòng, lần này thừa dịp đến Sở công an tỉnh dự đại hội võ thuật, liền rảnh rỗi tới thăm hỏi ân sư một chút.

Ngờ đâu hai người đều bận rộn, cuối cùng vẫn phải gặp mặt nhau trong phòng làm việc.

Tuy nhiên như vậy cũng đủ rồi, Triệu Tuấn Phong là một trong số ít người đối xử rất tốt với cô.

"Thầy vẫn nên nhớ bảo trọng thân thể, uống thuốc đúng giờ, đừng để cho sư mẫu phải nhắc nhở...... Đây một ít thực phẩm chức năng em mua làm quà cho thầy"

Cô vốn không phải người nói nhiều, dù muốn nhiều lời thì cũng chỉ biết giữ ở trong lòng không nói ra.

Thấy cô chất một đống quà, có cả loại thuốc mà người ta thường quảng cáo trên TV tên "Hoàng kim cộng sự" gì đó, ngoài ra còn có cả sữa và tổ yến.

Ông có chút dở khóc dở cười: "Biết rồi, cái con nhỏ này, tới chơi còn mua nhiều thứ thế để làm gì, sư mẫu của cô nhìn thấy lại hỏi nhiều, vào cục cảnh sát còn xách theo đống đồ này người ta thấy còn ra thể thống gì!"

Lời nói tuy là như thế, nhưng vẫn có thể nhận ra trong đó có vài phần cao hứng.

Tống Dư Hàng khẽ cong môi, không nói gì.

Triệu Tuấn Phong một bên xử lý công văn, một bên kể chuyện nhà, ông còn tính toán chờ tan tầm hai thầy trò uống hai ly, không ngờ lại nhận được cuộc gọi nội tuyến, lông mày của ông Sở trưởng nhẹ nhàng nhíu lại.

"Có chuyện gì?"

"Có phóng viên muốn phỏng vấn"

Ông làm công tác trinh sát hình sự cả đời, bao nhiêu lần vào sinh ra tử, liếʍ máu trên lưỡi đao, sợ nhất lại không phải là những tên tội phạm hung ác, mà là phần tử trí thức gϊếŧ người bằng đầu bút.

Triệu Tuấn Phong ngắt điện thoại, nhất thời có chút bất đắc dĩ: "Cô cũng biết đấy, vụ án ngày 18 tháng 4 kia sẽ được điều tra lại, viện kiểm sát cứ hai ba ngày lại phái người lại đây giám sát, toà án cũng vẫn luôn thúc giục chúng ta bổ sung chứng cứ mới, dân cư mạng cãi nhau tung tóe, còn có người nói chúng ta tra tấn bức cung! Các anh em trong đội đã không ngủ không nghỉ mấy ngày rồi, nhưng kẻ tình nghi đâu có dễ bắt như vậy"

Tân Hải là một tỉnh đông dân, quá một phần ba dân cư đều là công nhân viên ngoại tỉnh, vàng thau lẫn lộn, muốn điều tra ngọn ngành phải tốn rất nhiều sức lực.

Tống Dư Hàng cân nhắc nói: "Vụ án đó em có hiểu biết đại khái, phương hướng điều tra vẫn nên tập trung vào người thân của nạn nhân, dù sao thì số người biết nạn nhân bị bệnh tim không nhiều lắm, đặc biệt những người có tiếp xúc với nạn nhân vào đêm xảy ra án mạng ở quán Karaoke"

"Người chết làm việc ở quán Karaoke, quan hệ xã hội khá phức tạp" ông nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mặt ủ mày chau.

Bởi vì việc này mà các anh em trong đội đã phải liên tục chiến đấu suốt ngày đêm, ông làm lãnh đạo không cần phải tự mình xuất chinh, nhưng trách nhiệm trên vai cũng không hề nhẹ, đã liên tục vài ngày không ngủ đủ giấc.

Tống Dư Hàng trầm ngâm chốc lát, cứ mỗi lần như thế ngón tay cái của cô sẽ không tự chủ mà nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ.

Mặc dù trên gương mặt kia vẫn chẳng biểu lộ bất kỳ dao động gì.

"Đồng thời điều tra Cận Vĩ Hâm, điều tra rõ nguồn gốc nơi mua thuốc, sẽ tìm được chân tướng"

"Cô đã xem báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?" Triệu Tuấn Phong cũng không giấu giếm, đặt văn kiện lên bàn.

"Nhìn xem, hung thủ nếu có cơ hội đầu độc mà người chết không hề phòng bị gì, chứng minh là hắn rất thân thiết với nạn nhân, trên báo cáo pháp y có nói, người chết sau khi chết không lâu liền bị dao gọt hoa quả đâm trúng ngực mới có thể xuất huyết nhiều như thế, tập trung điều tra vào khoảng thời gian này, xem những ai có mặt trong phòng Karaoke"

Triệu Tuấn Phong bưng chén trà, hơi nước mờ mịt bốc lên làm nhòe đi mắt kính, nhẹ nhàng vuốt ve tách trà, thần sắc có vẻ kín đáo.

"Người chết đã chết tại sao còn phải dùng dao đâm một lần nữa?"

"Vì muốn đánh lừa cảnh sát, hay là nhằm...... vu oan giá hoạ"

Nàng nhẹ nhàng nhấp môi: "Hoặc đơn giản chỉ là do sợ nạn nhân chưa chết hẳn, nên lại đâm thêm một đao"

Tâm lý học phạm tội dựa vào việc phân tích tội phạm, thông tin từ người bị hại cùng với chứng cứ phù hợp với logic, chứ không phải là giống xem bói đoán mệnh lọt vào trong sương mù, thần thần kì kì.

Bởi vậy cô không có hiện trường điều tra quá, cũng không có tận mắt nhìn thấy quá thi thể, cấp ra cũng chỉ có thể là kiến nghị.

"Hung thủ với người chết và Cận Vĩ Hâm đều từng có tiếp xúc thân mật, thậm chí cùng với một trong hai người đó đυ.ng chạm qua"

"Vào lúc ban đêm khả năng xuất hiện ở phòng Karaoke"

"Không thể loại trừ khả năng hung thủ là nữ nhân"

Tin tức quá thiếu, kết luận cũng chính là này đó.

Nàng sau khi nói xong, Triệu Tuấn Phong nhẹ nhàng cười một chút, giống như đã tính toán từ trước, lại tựa như nằm trong dự liệu.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng chiều từ cửa thông gió chiếu vào, rơi xuống một vệt sáng ở trên bàn làm việc.

Gió thổi làm báo cáo pháp y lộ một góc, thấy rõ tên của chủ nhiệm: Lâm Yến.

Tống Dư Hàng lúc này vẫn không rõ nụ cười của ông là có ý gì, sau này mới biết thì ra điều mà cô vừa nói, mấy ngày trước đã có người nói rồi.

Là anh hùng có suy nghĩ giống nhau, hay là kẻ địch mà vận mệnh đã an bài?

Lúc đó Tống Dư Hàng tuổi đã qua ba mươi, tự cho nhân sinh đã đi xong một phần ba, bởi vì nghề nghiệp mà hiểu rõ thế sự nhìn thấu lòng người, lại không biết vận mệnh đã an bài thì có chạy trời cũng không khỏi nắng.

Cô và Lâm Yến cũng chỉ như hai ngôi sao nhỏ nhoi trên bầu trời rộng lớn kia.

- ---

"Tiểu thư, cơm đã làm xong" Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng.

Lâm Yến đem một ngàn con hạc giấy bỏ vào trong bình thủy tinh, đóng kín nắp rồi để vào bên trong tủ kính.

"Dọn lên đi"

- ---

"Vào đây đi, tiểu Tống, thật vất vả mới tới đây được một chuyến, ăn nhiều một chút"

Buổi tối sư mẫu chuẩn bị tiệc rượu, làm cả một bàn đồ ăn nóng hổi, cá tôm cua thịt, cái gì cần có đều có.

Mắt thấy bát cơm đã chất thành núi, Tống Dư Hàng không thể nề hà, đành phải nuốt thức ăn trong miệng, một bên đưa tay ngăn trở.

"Đủ rồi, sư mẫu, trong chén em vẫn còn mà, cô cũng ăn đi chứ"

"Được rồi, hai người cứ ngồi trước đi, tôi vẫn còn nồi canh hầm nữa"

Nói xong, lại chạy vào trong bếp bưng canh ra.

Triệu Tuấn Phong mở một lọ rượu ngũ lương, tự rót đầy ly của mình, lại rót cho cô chỉ bằng phân nửa.

Hai ly rượu cụng vào nhau, Tống Dư Hàng nhấp một ngụm, đỏ bừng cả gương mặt.

Triệu Tuấn Phong cười ha ha: "Vẫn không thể uống rượu như cũ à"

"Khụ khụ" Cô buông chén rượu, sư mẫu vừa vặn chuẩn bị canh xong, thay cô múc một bát.

"Khiến ngài chê cười rồi"

"Trời ơi, ông lại khuyến khích con người ta uống rượu làm gì, tiểu Tống không uống được thì thôi. Em cứ mặc kệ ông ấy, ăn canh đi"

Tống Dư Hàng nhanh nhẹn nhận lấy chén canh: "Cảm ơn sư mẫu."

"Cảm ơn cái gì con nhỏ này, mười ngày nửa tháng cũng không thấy ai tới thăm chúng ta một chuyến, em đến là tốt rồi, cô vui lắm!"

Triệu Tuấn Phong từ một viên cảnh sát nhỏ đến giờ hiện là Phó sở trưởng Sở công an tỉnh Tân Hải chuyên trách công tác trinh sát hình sự, một đường tới giờ có thể nói là đã trải qua biết bao gió tanh mưa máu, chính là già rồi vẫn không có con, người con trai duy nhất vì bị bắt cóc báo thù mà gϊếŧ chết.

Nếu có thể bình an lớn lên, hiện tại cũng là đến tuổi thành gia lập nghiệp.

Dù cho vụ án đã được phá giải, hai vợ chồng già trong lòng cũng để lại vết thương, nhiều năm như vậy cũng không muốn sinh thêm đứa khác.

Cho nên dù là lúc nào thì Triệu gia vẫn luôn cô quạnh.

Triệu Tuấn Phong lại rót đầy ly của chính mình: "Không nói chuyện này nữa, nghe nói là cô đang tìm hiểu một anh chàng hả? Đối phương tên tuổi gia cảnh chức nghiệp là gì? Tính cách như thế nào? Có vũ phu không?"

Làm hình trinh phản ứng đầu tiên chính là hỏi chuyện này.

Tống Dư Hàng dở khóc dở cười: "Chuyện gì cũng không thể giấu được ngài, còn chưa gọi là tìm hiểu, chính là nghe lời mẹ em nên phải đi gặp mặt thôi."

Triệu Tuấn Phong hiểu rõ cô, nếu đúng là chưa đâu vào đâu cả sẽ không nói như vậy, lần này tám phần là nhìn vừa mắt.

"Tiếp xúc vài lần tạm được, so với em thì lớn hơn vài tuổi, chưa đến 40, còn độc thân chưa lập gia đình, không hút thuốc rượu chè ham mê tật xấu, nhà ở ngay tại Giang Thành, là tiến sĩ y học"

Sư mẫu ngồi bên cạnh nghe cũng cảm thấy người này điều kiện không tồi, lại có chút nghi ngờ: "Tuổi lớn như vậy mà vẫn chưa kết hôn sao, sẽ không vì có lý do khó nói nào chứ, vẫn là phải tiếp xúc lâu dài mới biết, từ từ quan sát kỹ."

Tống Dư Hàng hiểu ý: "Vâng! cô nói rất đúng, cũng chính là gặp qua vài lần rồi ăn qua vài bữa cơm, coi như là bạn bè thôi, tạm thời em chưa tính chuyện lâu dài."

"Đúng là như vậy, hôn nhân đại sự không thể gấp gáp, tiểu Tống điều kiện tốt như vậy, không lo tìm không thấy người tốt"

Triệu Tuấn Phong gấp đến độ trừng mắt nhìn bà vài lần: "Bà thì biết cái gì, nghề hình cảnh vốn dĩ đã không dễ tìm được đối tượng, đối với nữ hình cảnh càng là đồ vật quý hiếm! Không thừa dịp còn trẻ mau tìm được chồng, tuổi thì càng ngày càng lớn, cứ chọn lựa người khác bộ người khác không biết chọn lại à!"

Lời này mẹ cô cũng nói y như vậy.

Tống Dư Hàng đỡ trán: "Triệu sở......"

Sư mẫu lại bởi vì việc này mới cãi lại: "Vậy ông còn không mau cảm ơn tôi đã cưới ông đi, tu tám đời phúc khí!"

"Cái bà lão này, tôi thấy bà tuổi càng lớn lại càng già mồm đấy......"

Triệu Tuấn Phong tuy mồm thì oán trách, trong đáy mắt ý cười lại không đổi, người trong phòng đều ha ha cười to.

Đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, dòng xe cộ xuyên qua cầu vượt, trong phòng mùi đồ ăn thoang thoảng, đối với muôn vàn người mà nói, đây chỉ như bao ngày cuối tuần thông thường khác.

Đối với Tống Dư Hàng lại là qua nhiều năm sau này, cô vẫn nhớ rõ gương mặt ửng hồng bởi mùi rượu của Triệu Tuấn Phong, dáng vẻ vui cười lớn tiếng của sư mẫu, cùng với một bàn đồ ăn toàn những món mà cô thích.

Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhưng chẳng thể quay về.