Buổi chiều, Hạng Huân trở lại trường học.
Buổi tối, Phục Hoa tới quét tước phòng của cậu, lúc thu dọn rác, cô lại trông thấy một đống giấy vệ sinh. Ngón tay cô khẽ khựng lại, cong eo buộc chặt túi đựng rác.
Trong đầu bỗng hiện lên câu nói của Hạng Chấn:
“Vợ à, Hạng Huân có thể sinh, sau... sau này chúng ta có thể nhận một đứa bé của nó. Nếu... nếu được, đứa bé này... có thể là do em... và nó sinh...”
Phục Hoa cảm thấy mình điên rồi, thế nhưng lại để bụng câu nói này.
Cô ném túi rác ở cửa, lúc quay lại định đi tắm thì nhận được điện thoại của mẹ hỏi thăm cô dạo này thế nào rồi. Bà ấy còn nói gần đây đã nhờ người bốc hộ thang thuốc Đông y dân gian, uống xong đảm bảo sẽ sinh được con trai.
Phục Hoa nhớ tới cảnh Hạng Chấn nói rằng mình không thể sinh được con là lại muốn chảy nước mắt.
Cô hít sâu một hơi rồi nói với mẹ: “Không vội ạ.”
Mẹ cô sốt ruột đến mức giọng cất cao thêm mấy đề xi ben: “Sao không vội chứ? Hả? Con đã kết hôn được một năm rồi mà bụng chẳng có động tĩnh gì cả. Nếu như đi làm thì cũng thôi đi, Hạng Chấn đối xử với con tốt như vậy. Tiền lương đều giao hết cho con, để con chăm lo nhà cửa. Ba mẹ chồng cũng tốt với con, chỉ thiếu nước cung phụng con như tổ tông, con cũng phải báo đáp người ta chứ!”
Phục Hoa không biết nên nói gì cho phải, nước mắt lưng tròng. Cô không nói lên lời, chỉ biết ậm ừ.
Hạng Chấn tắm xong đi ra, thấy dáng vẻ này của cô, anh vội đi tới. Vừa mới đi đến trước mặt thì anh đã nghe thấy giọng mẹ vợ vang lên trong điện thoại: “Mẹ bảo ba con ngày mai đưa thuốc Đông y qua cho con. Từ mai con bắt đầu uống, uống hai tháng là được.”
Phục Hoa còn chưa kịp nói gì, thì Hạng Chấn đã giật lấy điện thoại. Miệng ngọt ngào gọi ‘mẹ’, lại nói gần đây anh bận quá, không chăm sóc tốt cho Phục Hoa được mấy, nên chuyện con cái cũng không vội.
Phục Hoa đứng đó, nước mắt tuôn rơi.
Hạng Chấn cúp máy, bước tới ôm lấy cô: “Vợ ơi, xin lỗi, em đừng khóc nữa được không?”
Phục Hoa vùi vào ngực anh, khóc nức nở: “Em không biết phải... làm thế nào...”
“Đừng khóc, đều tại anh, là lỗi của anh.” Anh cầm tay cô rồi đấm vào ngực mình: “Em đánh anh có được không?”
Phục Hoa lắc đầu, từng giọt nước mắt lăn dài.
Bàn tay to của Hạng Chấn đỡ lấy khuôn mặt cô, liếʍ sạch nước mắt cho cô.
“Đừng khóc.”
Anh vừa áy náy lại vừa bất an, cởi bỏ quần áo của cô rồi để cô nằm lên sofa. Anh làm màn dạo đầu đầy đủ, liếʍ khiến Phục Hoa lêи đỉиɦ hai lần, lúc này mới cầm gậy thịt cắm vào nơi sâu nhất.
Gậy thịt thô dài thọc rút trong cơ thể cô như máy đóng cọc, tốc độ cắm rút rât nhanh. Trong không khí có thể nghe thấy tiếng ‘bạch, bạch’ rõ mồn một.
“A... chậm một chút...” Phục Hoa bị anh cᏂị©Ꮒ đến hai mắt trợn trắng, túm lấy cánh tay anh xin anh chậm lại. Hạng Chấn thả chậm tốc độ, cúi đầu vừa hôn cô vừa đưa đẩy trong cơ thể cô.
“Vợ à, anh yêu em.” Anh hôn cô như mưa sa, lặp đi lặp lại câu: “Anh yêu em.”
Vành mắt Phục Hoa lại đỏ bừng.
Cô quen biết với Hạng Chấn thông qua xem mắt, lần đầu tiên họ vừa gặp mặt, là lúc anh vừa mới đi làm về chưa kịp sửa sang bản thân. Trên tóc vẫn còn đọng một lớp bụi, mặc bộ đồ lao động của khu vận chuyển, trên tay còn đeo găng tay, dáng vẻ rất khó chịu.
Đến khi đứng trước mặt Phục Hoa, còn trợn mắt chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’: “Sao lại không nói với tôi là một cô gái xinh đẹp nhường này chứ!”
Anh bảo Phục Hoa chờ một chút, nói về nhà tắm rửa thay quần áo xong rồi lại đến. Trước khi đi, anh còn lo lắng cô sẽ chạy mất, nên đưa thẳng cô về nhà, để cô ngồi trên sofa chờ mình.
Đây là lần xem mắt kỳ quặc nhất mà Phục Hoa đã trải qua, cũng là lần cuối cùng.
Bởi vì, sau mấy lần hẹn hò, Hạng Chấn đã nói muốn kết hôn với cô, còn thề thốt về sau sẽ đối xử tốt với cô cả đời.
Cô đã gật đầu đồng ý.
Cô có thể cảm nhận được Hạng Chấn yêu mình biết nhường nào.
Bởi vì, cô cũng yêu anh.