Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Bé Con Mềm Lại Ngọt

Chương 6: Nhiều Con Nhiều Phúc (6)

Trong phòng có không ít bóng người ra vào, các thái y thấp giọng nói chuyện, bầu không khí căng thẳng, ngưng trệ.

Hiền phi gần như không thể chống đỡ được thân thể, nàng ngồi khom lưng, hai tay run rẩy không kiềm chế được, hai mắt đỏ hoe, nhưng Huệ đế cũng không thèm nhìn nàng.

“Sao ta lại bị bệnh?” Nam Chi bệnh đến khó chịu vô cùng, cả người hốt hoảng, gọi hệ thống hỏi.

Nam Chi rất khó hiểu, “Ta không ăn vịt nướng.” Không ăn vịt nướng còn trúng độc sinh bệnh, rõ ràng cô đã cẩn thận như vậy.

Công chúa này, còn không bằng một con chó, con chó nhìn đến còn lắc đầu.

Hệ thống: “Chính là bị bệnh.”

Nam Chi: “Ồ, vậy Chi Chi kia sẽ chết sao? Ô ô ô, ca ca, ca ca, ca ca, Chi Chi không muốn chết.”

Giọng nói của hệ thống nhẹ nhàng, bình tĩnh mà lãnh đạm nói: “Nam Chi, ngươi muốn làm thế nào?”

Làm thế nào?

Không biết!

Tinh thần Nam Chi hoảng hốt, trước mặt hiện lên khuôn mặt của cha mẹ, cô biến mất, sẽ không còn gặp lại họ được nữa.

Nam Chi chần chờ nói: “Ca ca, ta phải làm sao đây? Ta muốn sống, ta muốn sống."

Hệ thống: “Có thể, thương thành có nhiều loại vật phẩm để đổi, cũng có thuốc có thể chữa trị được tình trạng của ngươi hiện nay, nhưng mà, yêu cầu phải có điểm tích phân, mà hiện tại ngươi không có điểm tích phân.”

Nam Chi bắt được trọng điểm hỏi lại, “Cho nên, ca ca có biết tại sao ta lại trở nên thế này không?”

Hệ thống đột nhiên bật cười, nụ cười nhẹ nhàng tê dại tràn ra cổ họng.

Bệnh đến đầu óc đều mơ hồ, nhưng nắm lấy trọng điểm lại thú vị.

Hệ thống nói: "Như vậy đi, ngươi không có điểm tích phân, có thể ghi nợ, trả lại sau."

Nam Chi cảm thấy chính mình không ổn, giống như toàn thân sắp bị đẩy ra khỏi cơ thể, cũng không cảm giác được đau đớn hay thống khổ.

“Linh hồn của ngươi sắp rời khỏi xác, sắp chết rồi, từ nay về sau sẽ tiêu tan, vĩnh viễn không gặp lại cha mẹ được nữa.” Hệ thống nhẹ giọng nói.

Aaa, ngươi biết dùng cha mẹ để uy hϊếp ta!

Nam Chi thở dài như bà cụ non, “Được, ta sẽ mua nó."

Hệ thống: “Nếu là người khác, cũng không được ghi nợ như vậy.”

Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ ra không ổn chỗ nào, Nam Chi chóng mặt, nhưng cô vẫn nói: "Cảm ơn ca ca."

Nam Chi ba tuổi đã hiện thực hóa khoản vay để làm việc, điều này làm cho các nhà tư bản ngây ngất.

Nam Chi hiểu mình chỉ là một đứa trẻ, cùng hệ thống không quen biết nhau, cho dù đối phương bỏ rơi cô, cô cũng không có cách nào.

Hệ thống không phải là cha mẹ, sẽ thương yêu mình, sẽ chăm sóc mình.

Nghĩ đến cha mẹ, Nam Chi lại muốn khóc, oa oa oa …

“Có vẻ như đã dừng.” Có một vị thái y quan sát một hồi nói, các thái y khác cũng vây lại đây.

“Thật sự dừng lại rồi, dừng lại là tốt rồi, nhanh đi rót thuốc.” Các thái y thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu công chúa treo một hơi tàn, cũng không có ngã xuống.

Còn sống là tốt rồi, bây giờ hoàng đế đang canh giữ bên ngoài, bất luận kẻ nào đi nói rằng tiểu công chúa đã ra đi, đều phải nghênh đón cơn giận lôi đình của hoàng đế.

Tình trạng nôn mửa cùng tiêu chảy ngừng lại, thuốc được rót vào có chút hữu ích, sắc mặt của tiểu công chúa cũng khá hơn một chút.

Các thái y lau mồ hôi trên trán, cũng không lập tức báo người không sao, mà là theo dõi cẩn thận, dù sao đêm nay cũng đừng mong được ngủ.

Trong phòng vẫn luôn không có tin tức, chứng tỏ rằng có hy vọng, Hiền phi hơi phấn chấn tinh thần, chỉ cần nữ nhi không có việc gì, bảo nàng làm gì cũng được.

Sự sủng ái của hoàng đế, nói không có liền không có, hơn nữa, hoàng đế cũng không phải là một người trầm mê trong nữ sắc, nhưng nữ nhi thì vĩnh viễn là nữ nhi của hắn.

Chỉ cần có nữ nhi, cho dù hoàng đế không thích mình, còn có thể không thích đứa trẻ sao, đặc biệt là con của hoàng đế còn nhỏ như vậy.

Hoàng Thượng nhíu mày thật chặt, xoa xoa mi tâm, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng cũng đã ngồi đến giờ thượng triều, hắn tiến về phía trước nói với Hoàng Hậu: “Có tin tức báo cho trẫm.”

Hoàng Hậu hành lễ: “Thần thϊếp biết.”

Hiền phi cũng hành lễ theo, nhưng hoàng đế cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, sắc mặt Hiền phi ảm đạm.

Hoàng Thượng như vậy, là đang phiền chán mình sao?

Trong lòng Hiền phi không tự chủ được mà cảm thấy tại hài tử sinh bệnh, mà khiến hoàng đế không thích nàng.

Nhưng rõ ràng tranh sủng chính là vì muốn mang long thai, có hài tử liền có địa vị, nhưng vì sao nàng lại oán trách đứa trẻ?

Hiền phi cảm thấy có hai luồng sức mạnh lôi kéo trong thâm tâm mình.

Cũng bởi vì đứa trẻ này không khiến người ta bớt lo chút nào.

Trời đã sáng, Vĩnh Xuân Cung cũng không có tin tức gì, khiến cho sắc mặt của mọi người trong hậu cung không giống nhau.

Tiếc nuối, khó chịu, xem thường……

Từ trong miệng thái y xác nhận nữ nhi không có việc gì, lúc này Hiền phi mới chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nàng nở một nụ cười, “Đa tạ thái y, vất vả rồi.”

Hiền phi đi vào trong phòng, trong phòng như có như không phảng phất mùi lạ, nữ nhi nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ vàng vọt, sắc môi trắng bệch.

Hiền phi dịch chăn, nhẹ nhàng chạm vào mặt nữ nhi của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ tàn khốc, là ai ra tay, nàng tuyệt đối sẽ không tha.

Từ nay về sau, số mệnh của nàng gắn liền với nữ nhi, nếu có lần sau, thật không thể tưởng tượng được Hoàng Thượng sẽ đối xử với nàng như thế nào.

Vắng vẻ, phế phi, cũng có thể là biếm vào lãnh cung đến hết phần đời còn lại.

Hơn nữa, cũng không thể dùng cớ nữ nhi không khỏe để thỉnh hoàng đế tới, bằng không sẽ cho hoàng đế cảm giác đứa trẻ này không thể giữ được, cũng không muốn lại gần hài tử không thể giữ được.

Sợ sẽ sinh ra cảm giác khó chịu đi.

Trong lòng Hiền phi ít nhiều có cảm giác thất vọng cùng không cam lòng, nàng không thể tối đa hóa lợi ích của bản thân.

Nam Chi tỉnh lại, cả người đều đau, một chút sức lực cũng không có, miệng khô lưỡi khô.

Cô trợn tròn mắt, mím môi, muốn khóc, nhưng lại nhịn xuống.

“Công chúa tỉnh rồi.” Biên Lộ vội vàng đổ nước ấm, nâng công chúa dậy, chậm rãi đút nước.

Thời điểm uống nước, yết hầu đau, dạ dày cũng đau, ngay cả mông cũng đau, thật vất vả uống nước, Nam Chi khàn giọng nói lời cảm tạ: “Đa tạ.”

Trong lòng Biên Lộ nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, công chúa xem như không có việc gì, bằng không những người hầu hạ bên người sẽ bị trách tội.

Biên Lộ cười nói: “Công chúa phúc lớn mạng lớn, về sau đều sẽ gặp dữ hóa lành.”

Sẽ không đâu.

Nếu ta không bị bệnh, cũng sẽ là rơi xuống ao chết đuối.

Ai nha, tâm bảo bảo thật mệt quá!

Hệ thống ca ca nói, chỉ cần có thể sống sót trong hậu cung, đến địa phương khác, có thể cảm thấy quen thuộc và dễ dàng hơn, nhưng thực sự là rất khó.

Biên Lộ bưng cháo trắng cùng mấy món phụ tới, nói với Nam Chi: “Công chúa, ăn một chút gì đi.”

Nam Chi rất đói bụng, nhưng lại không dám ăn.

Tại sao người trong cung lại phải đầu độc thức ăn, lãng phí lương thực, người lớn có biết xấu hổ khi lãng phí như vậy không, cũng không bằng trẻ con.

Nam Chi nói với Biên Lộ: “Ngươi nếm thử trước đi.”

Biên Lộ lập tức nói: “Công chúa, đây là của người, nô tỳ không thể ăn.”

Nam Chi: "Không sao, ngươi ăn đi."

Biên Lộ không còn cách nào khác, nếm thử một miếng nhỏ, dỗ dành, "Công chúa, ăn rất ngon."

Nam Chi chỉ vào mấy món phụ: “Những thứ này ngươi cũng nếm thử đi.”

Biên Lộ nhấp từng ngụm một, Nam Chi thấy nàng ăn xong, trong lòng mới thả lỏng một chút, hẳn là không có độc đi, Biên Lộ cũng không làm lãng phí thức ăn, tâm tư đứa trẻ này thật giảo hoạt.

Vì an toàn, Nam Chi hỏi hệ thống: “Thứ này không có độc chứ?”

Hệ thống: “Không có.”

Cháo thịt bằm rất tươi, rốt cuộc Nam Chi cũng yên tâm ăn một chén nhỏ, cảm giác thật tuyệt, trong lòng nghĩ, làm thế nào mới có thể không ăn phải đồ ăn có độc đây?