Trời về đêm, hoàng cung thâm trầm tĩnh mịch, phảng phất giống như bị cự thú nuốt chửng, ánh lửa mỏng manh lắc lư trong đèn l*иg, tùy thời đều có thể bị dập tắt, chút ánh sáng này soi cũng không rõ mặt người.
Nam Chi cảm thấy thật đáng sợ, nàng nắm lấy tay áo của Hiền phi, làm nũng: “Mẫu phi, con muốn ngủ cùng người.”
“Mẫu phi, con sẽ không phiền người, sẽ ngoan ngoãn,sẽ nghe lời.” Nam Chi ngửa đầy nhìn mẫu thân, trong mắt đều là khát vọng được thân cận.
Hiền phi rũ mắt nói: “Con là công chúa, nên ở trong phòng của mình.”
Nam Chi nhìn Hiền phi lãnh đạm, trong lòng có chút thất vọng.
Nàng vẫn muốn ngủ cùng mẫu thân, nàng vẫn còn là một cái bé con thôi, không có cách nào tự bảo vệ chính mình, đi theo người lớn, người lớn có thể bảo vệ cho mình.
Tiếc là mẫu phi không đồng ý.
Nam Chi không có biện pháp, chỉ có thể trở về ngủ một mình.
Nam Chi quay đầu nhìn thoáng qua mẫu phi, Hiền phi ngồi trong cung điện xa hoa, đầu đầy châu thoa, cẩm y hoa lệ, xinh đẹp như tiên trên trời, thanh lãnh vô song, làm ngực Nam Chi thắt lại thật lâu còn cảm thấy có chút mất mát.
Nam Chi được hầu hạ trước khi đi ngủ, bé con nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong lòng nghĩ về chuyện vịt quay, về chuyện phụ hoàng đau đầu....
Lúc này, nhũ mẫu đi đến, ngồi ở mép giường, ôn nhu nói với Nam Chi, “Công chúa, uống chút sữa rồi đi ngủ.” Nói rồi bắt đầu cởϊ áσ.
“Không đói bụng không đói bụng, nhũ mẫu ta không đói bụng.” Nam Chi liên tục lắc đầu, bò tới bên kia giường, tránh né.
Nhũ mẫu vội vàng trấn an nói: “Công chúa, uống cái này lớn lên sẽ cao lớn, xinh đẹp.”
Nàng tới gần một chút, Nam Chi đã ngửi thấy mùi sữa hơi tanh, còn một ít mùi không rõ, có chút buồn nôn, tóm lại, không có thích lắm.
Hơn nữa Nam Chi cảm thấy mình đã sắp 4 tuổi, không cần phải uống sữa mẹ.
Nhũ mẫu không biết tiểu công chúa tại sao lại tự nhiên từ chối, con nối dõi trong hậu cung không nhiều lắm, làm vυ' nuôi của công chúa cũng rất có địa vị.
Từ khi tỉnh lại sau cơn ốm, nàng đều không thích uống sữa.
Nhưng nếu công chúa không uống, thì Hiền phi cũng sẽ không cần cái nhũ mẫu này nữa.
“Nhũ mẫu, thôi bỏ đi, công chúa không muốn sẽ không ăn đâu.” Cung nữ Biên Lộ nhìn tiểu công chúa, rồi lắc đầu.
Nhũ mẫu thở ra một hơi, chỉ có thể từ bỏ, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn công chúa đang nằm trên giường, nhưng công chúa đến liếc mắt cũng không buồn liếc.
Ngày trước, công chúa ỷ lại vào mình nhiều nhất, trước khi ngủ đều muốn nàng ôm, ngửi mùi hương trên người nàng mới có thể an tâm ngủ ngon.
Vì cái gì mà bây giờ xa cách như vậy.
Nhũ mẫu khó hiểu, càng không cam lòng.
“Để nô tỳ dỗ người đi ngủ.” Biên Lộ đắp chăn mỏng cho Nam Chi, nhẹ nhàng vỗ lưng.
Nam Chi ngoan ngoãn nằm trên giường, có chút khó ngủ, ngày xưa ba ba mụ mụ sẽ kể chuyện cổ tích cho nàng nghe.
Dù nơi này có người bên cạnh, vẫn làm Nam Chi bất an.
Ở đây cha mẹ đều không thân thiết với bé con.
Thật là buồn !
Từ trước đến giờ Nam Chi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và sợ hãi như thế, nàng mím chặt môi mới ngăn cho mình không khóc.
Nam Chi non nớt nói với hệ thống: “Ca ca, kể chuyện cổ tích cho Nam Chi đi.”
Hệ thống:……
Đây chỉ là trẻ con, chỉ là trẻ con.
Chết lặng.
Hệ thống ôn hòa ấm áp kể chuyện cổ tích trước khi ngủ.
Nhiệm vụ giả là trẻ con, có chết cũng phải chăm sóc.
Được kể chuyện, Nam Chi mới cảm thấy khá hơn một chút, cuộn cuộn chăn nhỏ, nhắm mắt chìm vào giấc mơ.
Cũng may còn có hệ thống ca ca, nếu không Nam Chi cảm thấy bản thân sẽ không trụ nổi nữa.
Đúng vậy, bảo bảo phải thật kiên cường !
Đêm dài, một bóng người lẻn vào phòng, nhìn tiểu hài tử đang ngủ say trên giường, tay chân thoăn thoắt bế lên, bé con giật mình nhưng cũng không tỉnh lại.
Nàng ta vén quần áo lên, đem bầu ngực để vào miệng hài tử.
“Phốc…… Khụ khụ.” Nam Chi bị chất lỏng trong miệng sặc đến ho khan, cảm giác trong miệng có thứ gì mềm mềm, vội vàng nhổ ra bên ngoài, cả miệng ngập tràn mùi tanh.
Không uống, bảo bảo không muốn uống.
Người nào nhân lúc bảo bảo ngủ mà cho bảo bảo uống sữa đấy.
Nam Chi không do dự khốc rống lên, đánh thức Biên Lộ.
Biên Lộ nhìn thấy nhũ mẫu, nhịn không được hỏi: “Nhũ mẫu, ngươi làm cái gì vậy?”
Nhũ mẫu có chút xấu hổ, hài tử giãy dụa làm nàng ta ôm không được, chỉ có thể buông ra, giải thích: “Ta sợ công chúa đói bụng cho nên cho nàng uống sữa.”
Biên Lộ nghi hoặc, công chúa cũng không có quấy khóc đòi ăn. Nàng ôm công chúa vào ngực an ủi, Nam Chi rúc vào ngực cung nữ, thút tha thút thít, đang ngủ mà bị đánh thức làm bảo bảo khó chịu.
Nàng ta là người cho công chúa uống sữa từ tấm bé, nhưng hiện tại công chúa lại bài xích mình như vậy, nhũ mẫu trong lòng khó chịu vô cùng, người ta nói " có nãi chính là nương" nhưng bây giờ đến sữa công chúa cũng không chịu uống.
Biên Lộ vất vả dỗ dành tiểu công chúa, một bên nhìn vυ' nuôi: “Đêm đã khuya, ma ma cũng đi nghỉ đi.”
“Vất vả cho ngươi rồi.” Nhũ mẫu nhìn thoáng qua tiểu hài nhi, ánh mắt lập lòe sau đó xoay người rời đi.
---
“Hu hu, mụ mụ……” Người trên giường vốn đã khó khăn đi vào giấc ngủ giờ lại bắt đầu rầm rì, khuôn mặt ửng đỏ, cả người vô ý run rẩy.
“Công chúa……” Biên Lộ vội vàng châm đèn, nhìn thấy công chúa mặt mũi đỏ bừng trong lòng cả kinh, duỗi tay ra sờ, nóng đến dọa người.
Nàng không dám trì hoãn, chạy đi bẩm báo Hiền phi nương nương.
Hiền phi nghe tin nữ nhi lại bị bệnh, vội vàng mặc thêm y phục, bước chân gấp rút sắc mặt khó coi vô cùng.
“Nương nương, người có muốn thỉnh Hoàng Thượng lại đây hay không.” Cung nữ bên người Hiền phi khẽ hỏi.
“Thỉnh cái gì, công chúa thường xuyên sinh bệnh, Hoàng Thượng sẽ cho rằng bổn cung không chiếu cố tốt cho hài tử, trực tiếp mời thái y đi.” Suy bụng ta ra bụng người, chính ngay Hiền phi cũng cảm thấy phiền, đừng nói đến nam nhân không có trải qua chín tháng hoài thai.
Huống hồ hoàng đế hỉ nộ vô thường, đối với hậu cung cũng chẳng buồn để ý.
Giờ cũng đã quá nửa đêm, gọi người từ trên giường xuống, hoàng thượng trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Chờ ngày mai hoàng thượng hỏi tới, chỉ bâng quơ nói là bệnh vặt, không có vấn đề gì.
Hơn nữa Hiền phi cũng chột dạ, hài tử như vậy có thể là do ban ngày bị dọa đến mất hồn.
Nàng không nên dạy bé con như thế.
Nữ nhi của nàng vẫn còn rất nhỏ.
Hiền phi sắc mặt trầm trọng đi vào phòng, vào phòng rồi, một cỗ hương vị khó ngửi đánh tới, tanh hôi khiến sắc mặt nàng cũng phải đổi.
“Làm sao lại như vậy?” Hốt hoảng đi vào, nhìn tiểu hài nhi trên giường suy yếu vô cùng lại không ngừng nôn mửa, cả người cuộn lại, bị tiêu chảy.
Trên giường loạn thành một đống, lại còn có mùi hôi thối làm người khó chịu.
“Đang……” Hiền phi thấy vậy, đầu như cây búa đánh trúng, ầm ầm vang lên.
Đứa nhỏ này có thể không sống được!
Hiền phi trong lòng không tự chủ nghĩ đến hoàng thượng sẽ trách tội mình như thế nào, tưởng tượng đến bộ dáng lãnh khốc điên cuồng ấy, Hiền phi cả người đều run lên.
Không có hài tử, đám tiện nhân trong cung tuyệt đối sẽ cười nhạo nàng.