Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Bé Con Mềm Lại Ngọt

Chương 2: Đông Con Nhiều Phúc (2)

Con mới không cút !

“…… Phụ hoàng, con muốn ở bên người.” Nam Chi ngồi trong lòng ngực Huệ Đế vặn tới vặn lui giống bánh quai chèo, làm Lý công công xem đến mặt mày kinh hoảng.

Ngự y vội vàng chạy tới, mát xa đầu cho Huệ Đế, rồi châm cứu. Trên đầu hắn ghim đầy ngân châm, Nam Chi ngồi bên Huệ Đế xoay tới xoay lui, nhìn hắn gắt gao, non nớt trấn an :“Phụ hoàng, không đau không đau.”

Huệ Đế nhắm hai mắt, không nghe không nghe, chân mày nhíu lại, cả người bực bội không thôi.

Nam Chi hết ở bên người Huệ Đế, lại chạy qua bên ngự y, nhìn ngự y cho thêm bột phấn vào lư hương, vẻ mặt hiếu kì: "Đây là cái gì nha?”

Ngự y châm lửa, sương khói lượn lờ bay lên tỏa ra một cỗ mùi hương thoang thoảng.

Ngự y nhìn thoáng qua tiểu công chúa lớn lên điêu phấn ngọc trác, trên trán mồ hôi thấm ướt tóc mai còn dính chút máu, một đôi mắt thanh triệt, tò mò mà nhìn lư hương.

Ngự y giải thích :" Bẩm công chúa, đây là an bình hương, có tác dụng an tâm dưỡng thần."

“A?” Nam Chi có chút mê mang, nhưng rất nhanh nói: “Thứ này đối phụ hoàng có chỗ tốt đúng không ?.”

Ngự y gật đầu, "Đúng vậy."

Nam Chi chạy xung quanh lư hương, nhăn nhăn cái mũi, ngửi lên ngửi xuống, cuối cùng cả mũi cũng chết lặng, nàng hỏi hệ thống: " Hệ thống ca ca, an bình hương này thật sự đối với phụ hoàng có tác dụng sao, bị bệnh không phải đều uống thuốc sao?"

Mụ mụ bảo, bị bệnh là phải uống thuốc.

Hệ thống lạnh lùng, " Đúng là có tác dụng, có thể giảm bớt cơn đau."

Nam Chi vừa mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, hệ thống còn nói thêm: "Nhưng lại bị phụ thuộc vào nó, lượng thuốc dùng về sau càng lúc càng lớn, thời gian duy trì cũng không được lâu."

“A?!!” Nam Chi ngây người, " Ca ca, nó không tốt cho phụ hoàng đúng không?"

Vậy không thể để phụ hoàng dùng thứ này, nên làm cái gì bây giờ?

Nam Chi lại hỏi: “Ca ca, nó có độc hay không?”

Hệ thống: “Nói là độc, cũng không phải độc, là đúng bệnh."

“Vậy không thể cho phụ hoàng lại dùng cái này.” Nam Chi xoắn xuýt không thôi, chống cằm ngồi xổm bên cạnh lư hương, đột nhiên nghĩ ra kế hay, ai da ai da mà kêu lên, “Đau đầu, đầu đau quá……”

Một cái bánh bao mập mạp trắng trẻo đột nhiên lảo đảo đứng lên, tay nhỏ ôm đầu, nước mắt lưng tròng, “Đầu đau quá, đau đầu quá.”

Nam Chi một bên biểu diễn một bên nhìn phụ hoàng, thấy hắn thờ ơ, lập tức mở loa phóng thanh, gào lên, “Oa oa, đau đầu, đau đầu quá, phụ hoàng, đầu con đau quá.”

Huệ Đế:……

Huyệt thái dương của hắn cứ thình thịch nhảy lên, trong đầu như hàng ngàn mũi tên đâm vào, liên tiếp không dừng, nghe thấy ma âm kia làm cả người hắn đều phải hốt hoảng.

Kể cả có là nữ nhi thân sinh của mình đi nữa, cũng muốn lấy kiếm đâm nàng.

Nữ nhi, nữ nhi……

Huệ Đế hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem cho nàng, sau đó đuổi ra ngoài."

Ngự y nhìn một chút, “Tiểu công chúa người còn nhỏ, ngửi an bình hương không quen mới có chút đau đầu, công chúa không nên ngửi nhiều, ngủ một giấc là tốt rồi.”

“Phụ hoàng, đau lắm.” Nam Chi ôm đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống, đáng thương vô cùng nhìn Huệ Đế, " Đau lắm đau lắm, phụ hoàng cũng đau đầu phải không, có phải ngửi cái này cũng thấy đau đầu hay không?"

Huệ Đế đột nhiên mở mắt, mắt sáng như đuốc, sắc bén như kiếm nhìn về phía ngự y.

“Thình thịch……” Ngự y quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ: “Hoàng Thượng, thần, thần tuyệt đối không có cái tâm tư đấy."

Huệ Đế cười mà không nói, chỉ nghiêng đầu, ngâm châm cũng theo đó mà lay động, tản ra chút ánh sáng lạnh lẽo.

Đế vương trầm mặc, làm cho ngự y quỳ trên đất càng thêm run rẩy, đầu sát mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh trút xuống nền đá.

“Phụ hoàng, con mệt, con muốn ngủ." Nam Chi ngáp ngắn ngáp dài, đánh vỡ không khí khẩn trương, mí mắt nàng nặng trịch, xoa xoa mắt dựa vào người Huệ Đế.

Huệ Đế trực tiếp duỗi tay đẩy nàng ra, làm cho cái mông nhỏ ngồi phịch xuống mặt đất, Nam Chi mờ mịt, méo miệng nhìn Huệ Đế, làm hắn không khỏi khẩn trương. Nàng sẽ không phải muốn khóc đấy chứ, khóc đến độ làm người ta đau đầu.

Nam Chi từ trên mặt đất bò dậy, kiên định dựa vào người Huệ Đế, nhắm mắt cái là ngủ ngon lành.

Cả người Huệ Đế cứng đờ, một cái bé con cả người mềm như bông dựa vào mình, trên người còn mang theo vị sữa thơm thơm.

Huệ Đế liếc mắt một cái, hắn chưa từng nhìn kĩ cái bé con này, nhìn nhiều một chút, cũng cảm thấy có chút đáng yêu, mặt bánh bao trắng trẻo, mi dài cong vυ't, môi đỏ chúm chím.

Ngủ đến là ngon, làm hắn cũng có chút buồn ngủ.

Huệ Đế phất phất tay, người trong đại điện như thủy triều rút xuống, đặc biệt là ngự y, chỉ hận cha sinh mẹ đẻ không đẻ nhiều thêm tám cái chân.

Hiền phi vẫn luôn chờ ở ngoài điện, ánh mặt trời chói chang, trên trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi, thấy có người tới, vội vàng hỏi Lý công công : “Công công, tiểu công chúa……”

Hiền phi trong lòng vừa bực bội vừa sợ hãi, không có cách nào, chỉ có thể ở bên ngoài chờ, cũng không biết hoàng đế khi nào thì tỉnh.

Huệ Đế tỉnh lại, bởi vì hô hấp không thuận, mở to mắt, nhìn đến cái bánh bao cuộn tròn trên người mình, đè lên ngực mình.

Cái bé con này không biết ngủ kiểu gì mà trèo lên cả người hắn.

Huệ Đế thở ra một hơi, duỗi tay kéo tiểu hài từ ra, không khí trong lành từ từ tiến vào trong phổi, Huệ Đế mới cảm giác thoải mái một chút.

“Phụ hoàng, người tỉnh.” Nam Chi dụi dụi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vươn tay xoa giữa hai đầu lông mày đã nhăn thành hình chữ "xuyên" : “Phụ hoàng, còn tức giận sao, không tức giận, không tức giận nha."

"Tức giận không tốt cho thân thể đâu nha." Phụ hoàng sớm băng hà cũng bởi vì cái tính dễ nóng giận này, cảm xúc dao động chập chùng càng nhiều thì càng tổn thương đến cơ thể.

Huệ Đế ngồi dậy, nhìn nàng, " A, ngươi đây là đang giáo huấn trẫm sao?"

" Ai, người lớn như người vẫn luôn là như vậy, không chịu nghe khuyên bảo....." Nam Chi như ông cụ non, vỗ vỗ bụng nhỏ, " Phụ hoàng, con đói, com muốn ăn cơm."

Đói bụng mà không ăn cơm, bụng nhỏ sẽ khóc đấy.

“Lý Trung Toàn, ném nàng ra ngoài." Huệ Đế không chút khách khí.

Lý Trung Toàn hầu ở ngoài điện, nghe được thanh âm lập tức tiến vào, khom lưng cúi người với Nam Chi: " Công chúa, Hiền phi nương nương tới đón ngài."

" Mẫu phi tới." Đầu tiên ánh mắt Nam Chi sáng lên, nhưng rất nhanh liền chột dạ mà nhìn về hướng khác, nàng là lén lút chạy tới đây, mẫu phi cũng không biết.

Hệ thống ca ca nói Trương đại nhân là người quan trọng, không thể để phụ hoàng gϊếŧ hắn.

Huệ Đế liếc mắt nhìn cái bánh bao nhỏ, phẩy tay: " Bảo Hiền phi mang người đi."

" Phụ hoàng, con đi đây nha." Nàng ngây thơ chất phác vẫy vẫy cái tay nhỏ, lại ngập ngừng một chút, nói ra mấy lời thấm thía khuyên giải: " Phụ hoàng, người không được tức giận nhiều đâu nha, nóng giận không tốt cho thân thể."

Một cái tiểu thí hài, trên mặt toàn là ưu sầu lo lắng, một bộ lão thành nghiêm túc, phá lệ khôi hài.

Huệ Đế:.....