Sau khi rửa sạch miệng vết thương, Chung Thanh thỉnh thoảng lại lén nhìn Phó Sơn Hách.
Người đàn ông nọ ngồi cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn anh, không biết đang nghĩ cái gì.
Bầu không khí phá lệ quỷ dị.
Điện thoại trong túi không ngừng rung, là đạo diễn gọi tới.
Có lẽ sau khi Chung Thanh và Phó Sơn Hách rời đi, đoàn phim bên đó đã trở thành một mớ hỗn độn.
Chung Thanh biết cú điện thoại này tất nhiên không phải là gọi đến để hỏi thăm mình nên cũng không tiếp.
Có điều, xem ra trước mắt người nọ cũng không có ý đồ lớn gì với anh, nhưng ban đầu Chung Thanh nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy sự khác thường này chắc chắn có trá, tên Phó Sơn Hách kia tám phần là có ý định khác hoặc tính sổ với mình sau, khi có người tiếp điện thoại thì lặng lẽ chuồn ra khỏi bệnh viện.
Dù là Liên Phi hay Phó Sơn Hách, mặc kệ giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh thực sự không hề muốn dính líu gì tới bọn họ nữa. ngôn tình hay
Kết quả còn chưa đi hết một con phố, một chiếc xe vững vàng dừng lại bên cạnh anh.
Tiếng kêu cứu theo bản năng còn chưa kịp thốt ra đã bị người đàn ông xuất hiện đột ngột như hồn ma không ừ hử gì kéo luôn vào xe.
"Xã hội pháp trị, không thể bắt cóc!"
Phó Sơn Hách nâng mắt lên nhìn anh.
Chung Thanh im bặt.
Tự dưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi không ổn.
Xe bắt đầu chạy, Phó Sơn Hách vừa nhìn phía trước vừa mở miệng: "Sao vậy, tiền thuốc men còn chưa trả, không nói tiếng nào đã chạy mất?"
"......" Chung Thanh sửng sốt, lập tức bắt đầu lục túi...... Cuối cùng cũng móc ra được tờ phiếu, nhẩm tính chắc có lẽ đã đủ tiền thuốc men, sau đó tới gần hắn đặt toàn bộ phiếu vào đệm ghế bên cạnh hắn, "Tiền còn đây, có thể thả tôi đi được không?"
Phó Sơn Hách: "......"
Sau một hồi lâu, hắn vẫn duy trì được khuôn mặt bình tĩnh như cũ, lại hỏi liền thêm mấy vấn đề: "Cậu tỉnh lại khi nào? Chẳng phải cậu thích Liên Phi sao, sao lại không tới tìm cậu ta? Khi đó thân thể cậu còn chưa phục hồi tốt phải không? Thế mà còn đi diễn vai quần chúng được."
"......"
Đây là muốn công kích rồi? Chung Thanh do dự một hồi, vẫn quyết định giải thích: "Phó tổng, anh cứ yên tâm, thực ra tôi không hề có cảm giác gì đối với Liên Phi, có thể là dạo một chuyến ở quỷ môn quan về nên tư tưởng tôi đã thoáng hơn. Từ giờ trở đi tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với cậu ta, điều này tôi có thể bảo đảm, bây giờ tôi chỉ muốn chăm chỉ đóng phim. Thật đấy."
Nghe thấy vậy, người nọ cũng không lộ ra vẻ mặt vừa lòng hay làm sao, chỉ nhàn nhạt nói: "Diễn xuất của cậu quả thực không tồi."
Chung Thanh cho rằng hắn đang nói đến lần trước cậu đóng giả bạn trai bệnh nặng trước mặt Phó Kính Thư, càng cảm thấy hắn không có ý tốt.
Dù sao thì tình địch nhảy nhót dưới chính mí mắt mình cũng không biết, còn giả làm bạn trai mình để kiếm lời một chi phiếu, việc này xong rồi mới cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là chẳng ai nhịn nổi......
Nhưng mà việc này cũng không thể trách anh, ai bảo tâm trí của Phó Sơn Hách lớn tới nỗi trong nửa năm ngắn ngủi đã quên mất tình địch? Còn nữa, khi tìm người tới đóng giả bạn trai mình, vậy mà lại không điều tra tỉ mỉ?
Đẳng cấp của não tàn chắc cũng chẳng hơn kém thân phận nam thứ của anh là bao nhỉ?!
Chung Thanh rũ mắt xuống, trên mặt treo một biểu cảm khinh bỉ hận sắt không thể thành thép, nhưng vì lúc này đang không ngồi mặt đối mặt với người ta nên chỉ đành ra giọng nịnh nọt: "Phó tổng, đều là vì kiếm ăn mà, ngài cũng đừng nên chấp nhặt với một nhân vật nhỏ bé như tôi nữa. Hơn nữa, dù bây giờ tôi có thực sự tranh giành với ngài thứ gì, thì cũng chắc chắn là không tranh nổi với ngài đâu!"
"......"
Chung Thanh không biết rằng, trên mặt mình lúc này xuất hiện biểu cảm gì đều bị người đàn ông nọ ngồi ở phía trước nhìn thấy rõ ràng thông qua kính chiếu hậu.
Phó Sơn Hách chỉ nhướn nhướn mi, không nói gì.
Hắn cảm thấy người này hình như không giống với tên Chung Thanh si mê lưu luyến Liên Phi trước kia, không giống như cùng một người.
Cụ thể thế nào thì không nói ra được, nhưng ít nhất, cảm giác mà Chung Thanh mang đến cho hắn trước đây tuyệt đối không phải như vậy.
Cũng là kiêu ngạo, nhưng không giống như sự cao ngạo cố chấp khắc nghiệt như ngày xưa, ngược lại bây giờ càng giống như lão Phật gia trầm ổn nắm chắc thắng lợi trong tay hơn. Rõ ràng đôi mắt nho nhỏ khi kiêu ngạo nhìn có vẻ rất không tốt lành gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Không biết tại sao, hình ảnh đó đã cho hắn một loại cảm giác rằng trong khoảnh khắc ấy, chẳng một ai có thể sánh được bằng người nọ.
Sẽ bất giác nhìn lại lần thứ hai, thậm chí còn có ý định muốn khám phá.
Một sự cố qua đi, thật sự sẽ tạo ra sự thay đổi to lớn từ trong ra ngoài của một con người như vậy sao?
Phó Sơn Hách lại liếc mắt nhìn Chung Thanh thêm lần nữa.
Tựa như một màn sương mù dày đặc bất chợt bao phủ trên sườn núi che mất tầm nhìn, thoạt nhìn rất chướng mắt, nhưng lại khiến người ta không thể nào bỏ qua.
......
Xe đã chạy tới phố buôn bán ở gần đó, Phó Sơn Hách nghe điện thoại xong, sau đó dừng xe, một lần nữa túm lấy Chung Thanh đang khập khiễng, vô cùng không tình nguyện vào một quán cà phê.
"Phó tổng, anh muốn làm gì?"
"Chẳng phải cậu muốn chăm chỉ đóng phim sao? Lát nữa sẽ có người tới đây nói chuyện với cậu, tạm thời tôi đang có việc, đi trước đây."
"Hả?"
Người này nói đi là đi luôn.
Chung Thanh đi lại không tiện, vốn chỉ định ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát rồi rời đi. Nhưng chưa tới mười phút sau, một người đàn ông đeo kính đột nhiên ngồi xuống trước mặt anh.
Có chút quen mắt, hình như là người tới đoàn phim với Phó Sơn Hách......
"Chào cậu, tôi là Tưởng Bách của truyền thông Nguyên Dược."
Truyền thông Nguyên Dược là công ty do Phó Sơn Hách sáng lập.
Chung Thanh nhìn hắn một cách khó hiểu.
Tưởng Bách cười cười: "Cậu là Chung Thanh đúng không, cậu muốn ký hợp đồng với công ty sao? Thực ra nếu cậu không ký cũng không quan trọng......"
"Không phải ạ." Chung Thanh nói đúng sự thật.
Trong thời gian vị nam hai này bị tai nạn xe, hợp đồng giữa anh ta và công ty quản lý vốn đã hết hạn, ban đầu có ý định gia hạn hợp đồng, cuối cùng lại biến thành người thực vật. Khi anh mới xuyên tới, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, người đại diện trước đó còn ghét bỏ bộ dạng sống dở chết dở ấy của anh.
"Vậy thì dễ nói", Tưởng Bách đẩy đẩy mắt kính, "Cậu có hứng thú với công ty của chúng tôi không?"
Chung Thanh: "......"
Đùa gì đấy? Chán sống hay sao mà chạy vào làm nghệ sĩ trong công ty của tình địch mình?
Bầu không khí im lặng khoảng chừng một phút.
Vốn dĩ Tưởng Bách đã sẵn sàng để được nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của Chung Thanh, cuối cùng đối phương lại đột nhiên nhăn mặt, thậm chí còn bình tĩnh bỏ lại một câu: "Cảm ơn, nhưng tôi còn phải suy xét thêm."
"......"
Suy xét thêm này đương nhiên chỉ là lấy lý do, sau khi về nhà, Chung Thanh tuỳ tiện ném danh thϊếp của Tưởng Bách vào đống đồ lộn xộn trên bàn.
Đoàn phim ≪Tuyệt mật≫ đã không còn cần đến anh, nhưng vị đạo diễn kia quả thực rất thưởng thức tài năng diễn xuất của anh, vừa khéo người bạn của ông có một kịch bản đang tuyển diễn viên trẻ, nên ông gửi phương thức liên hệ của người nọ cho anh, làm đề cử trung gian, bảo anh đi thử vai.
Đó là một bộ phim thần tượng tình cảm cổ đại, kinh phí sản xuất thấp, vị đạo diễn nữ kia cũng luôn thích dùng người mới, mà giá trị nhan sắc của Chung Thanh vốn dĩ không thấp, diễn thử xong một đoạn đã nhanh chóng được quyết định.
Là nam tư ăn chơi trác táng.
Từ giờ tới lúc khai máy còn một khoảng thời gian nữa, vì thế anh an tâm ở nhà nghiền ngẫm nguyên tác và kịch bản.
Hai ngày trước khi bắt đầu quay, tất cả đều vẫn rất thuận lợi.
Không ngờ tới cảnh quay đêm ngày thứ ba thì đột nhiên có người tới.
Lúc làm xong việc, trạng thái của đạo diễn có chút không thích hợp, cả người đều cảm thấy vô cùng bực bội, nhìn anh vài lần cứ muốn nói lại thôi.
Dù sao cũng chẳng phải là ma mới lần đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, anh bỗng có dự cảm gì đó, nhưng cuối cùng cũng chưa kịp nói ra đã thấy kết quả thông báo.
Quả nhiên.
Tối hôm đó, anh nhận được một cuộc gọi từ phía đạo diễn, đối phương áy náy nói với anh, ngày mai không cần tới nữa.
Bà ấy nói: "Tôi cũng đã rất cố gắng thuyết phục bọn họ, nhưng dù sao cũng chỉ như châu chấu đá xe...... Tiểu Chung, cậu rất có tiềm năng, thậm chí có mất đi cơ hội lần này thì tôi cũng tin rằng trong tương lai tôi nhất định có thể nhìn thấy cậu trên màn ảnh."
Anh chỉ đáp lại một câu "Vâng" rồi cúp máy.
Nhà đầu tư can thiệp, bất chợt thêm người, nâng đỡ người, thay đổi người tạm thời, đều là chuyện không hiếm gặp trong giới giải trí.
Cúp điện thoại xong, anh cầm lấy cây bút nhíu mày ngậm ở bên miệng.
Vai diễn này thực sự rất quan trọng đối với anh, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới cảm xúc tinh thần, cùng lắm cũng chỉ...... hơi hơi mất ngủ.
Tuy nhiên trong cuộc sống đâu đâu cũng có những điều bất ngờ, ngày hôm sau khi mang đôi mắt thâm quầng đi chạy bộ, Chung Thanh bỗng nhìn thấy một quảng cáo tuyển dụng ở ven đường.
Một chương trình nhỏ nghiệp dư do đài truyền hình địa phương phát sóng vào tuần nào đó đang cần tuyển một số chàng trai cao từ 1m78 trở lên, ngũ quan đoan chính, dáng người đẹp, thể lực tốt, tốt nhất là thường xuyên vận động rèn luyện quanh năm, có thể quản lý biểu cảm tốt......
Chung Thanh nhìn một hồi, cảm thấy bản thân mình đều vô cùng phù hợp với những điều kiện nêu trên, sau đó ghi nhớ kỹ địa chỉ hòm thư liên hệ.
Dù sao thì số tiền nhận được cũng cao hơn thù lao mấy vai diễn quần chúng của anh, lại còn có cơ hội được lên màn ảnh.
Gảy chân (*) thì cũng là gảy chân, cớ gì không đi?
(*) 抠脚: gảy chân: đây là từ lóng trên mạng của Trung, nói về việc nghệ sĩ một thời gian ngắn không có hoạt động, tác phẩm gì, công chúng không thấy được
Có thể kiếm cơm dựa vào gương mặt cũng không đến nỗi nào, cuộc phỏng vấn này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh.
Chương trình này có một vài tiết mục thoạt nhìn có vẻ hơi ngu ngốc, mỗi vị khách thông qua quá trình chọn lựa đều cần phải kiên trì thực hiện một loạt hành động trong mớ quần áo cực kỳ loà xoà và kém thẩm mỹ.
Ban đầu Chung Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn, đàn ông mà, lộ cánh tay ra là chuyện rất bình thường.
Cho tới khi nhìn thấy một đống trang phục trong phòng thay đồ......
Cha bà nó...... khác mẹ gì khoét một bông hoa rỗng ở dưới qυầи ɭóŧ?!
Hàng họ lộ ra hết thế kia, vậy mà còn chưa bị cấm?!
Anh nhớ rõ là mấy kỳ trước vẫn chưa phô trương đến độ này.
Một vị khách mời nghiệp dư khác dường như biết anh đang nghĩ gì, cười khổ nói: "Rating của chương trình lúc trước hình như không ổn lắm...... nên mới bắt đầu sửa lại phong cách...... cho nên là......"
"......"
Rất nhanh sau đó, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, khi nghe thấy ban lễ tân gọi đến tên mình, Chung Thanh hùng hồn uống một hớp nước khoáng thật lớn, nhìn một thân toàn vải dệt chắp vá thảm không nỡ nhìn của mình, đón lấy ánh đèn, cẳng chân thon dài trơn bóng bước ra......
Sự xấu hổ khiến con người ta đột phá tới cực hạn.
Anh chỉ tốn chưa tới ba phút đã hoàn thành một chuỗi hành động rồi một lần nữa trở về hậu trường.
Nghe thấy tiếng thét chói tai hết đợt này tới đợt khác của người xem ngồi phía trước, Chung Thanh thở gấp xong bỗng cảm thấy có chút không ổn, trước kia diễn cảnh trên giường có lẽ cũng không hoảng hốt như vậy, không biết liệu có phải đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này nên có chút mắc tiểu khó nói thành lời hay không......
Mọi người đều rất căng thẳng, các nhà vệ sinh gần đó gần như đã kín hết.
Anh cũng chẳng kịp thay quần áo, cứ khoác theo một thân toàn vải dệt kia vội càng chạy đi tìm nhà vệ sinh!
Băng qua một hành lang, cuối cùng cũng tìm được một phòng.
Xung quanh lạnh lẽo, chắc là không có ai.
Nhưng không ngờ...... Cửa vừa mở ra, một người đàn ông cao lớn đang đứng trước bồn rửa tay.
Trùng hợp hơn là, trong khoảnh khắc anh bước vào, người nọ cũng vừa khéo quay đầu lại......
Oan gia ngõ hẹp, hiện thực lúc này cũng không hơn không kém cụm từ ấy là bao.
"......" Chung Thanh hoàn hồn muốn chạy đi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bả vai bị giữ lấy, miếng vải duy nhất vắt vẻo trên người, cứ thế tuột xuống một cách vô cùng tự nhiên!