Edit: Ryal
Chuyện cắm sừng Hoàng đế đâu phải nói là làm được.
Cần nghĩ cách.
Nhưng trai thẳng nghĩ mãi nghĩ mãi, trừ việc nằm vùng ở cung người đẹp từ sáng tới tối thì chẳng nghĩ ra gì khác.
Cũng may trời không tuyệt đường người.
Hóa ra người đẹp cũng thích đánh cờ.
Trai thẳng cảm ơn ông nội đã dốc lòng bồi dưỡng mình từ nhỏ thêm lần nữa.
Cậu hùng hục mang bàn cờ tới cửa xin thỉnh giáo,
Sau đó bị Sở Hà Quân diệt sạch không còn manh giáp.
Trai thẳng lau mặt một cái, tài không bằng người, đành chịu thôi.
Cậu nghĩ trái nghĩ phải, cười nhăn nhở như hoa cúc: “Nếu đã thua cờ thì hay tôi làm một bữa cơm cho Sở Hà Quân để tạ lỗi vậy”.
Người đẹp nhìn cậu như nhìn tên ngốc, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi cậu ra ngoài.
Trai thẳng đã nghĩ hết từ lâu rồi, Sở Hà Quân là người đất Thục, thích ăn cay.
Nhưng vì tên Hoàng đế khốn kiếp kia thích thanh đạm mà trong cung toàn làm những món gần như chẳng có vị gì.
Cậu không nói hai lời, bắt đầu vén tay áo làm bò xào cay, gà cay Trùng Khánh và mao huyết vượng [1] cho Sở Hà Quân.
[1] Một món có nguồn gốc từ Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên, được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ…, có hương vị cay thơm.
Cả bàn đồ ăn màu đỏ chót.
Sở Hà Quân: …
Sở Hà Quân miễn cưỡng gắp một miếng, kết quả thấy cay tới mức ho khan một hồi lâu, uống tận ba chén nước.
“Ta không biết ăn cay”. Sở Hà Quân nhíu mày. “Tuy vốn là người Thục nhưng khẩu vị lại thiên về món nhạt hơn, lãng phí tâm ý của Chiêu nghi rồi”.
Trái tim trai thẳng lập tức vỡ làm ba.
Một người đất Thục mà lại không thích ăn cay, thiên lý ở đâu cơ chứ.
Cuối cùng cậu ăn hết, cay tới độ môi đỏ bừng.
Sở Hà Quân ngồi cạnh đó uống cháo hoa phối với ba đĩa thức ăn.
Hai người hoàn toàn khác biệt.
Đã đến nước này, có lẽ người bình thường sẽ bỏ cuộc.
Nhưng trước giờ trai thẳng vẫn cứng đầu mà.
Ngày nào cậu cũng mang bàn cờ chạy tới cung Sở Hà Quân, đấu lần nào bại lần đó, tái đấu cũng bại.
Cậu còn học được cách làm món điểm tâm mặn mà Sở Hà Quân thích, bày từng đĩa trên bàn, không đủ trả thì làm tiếp.
Chắc Sở Hà Quân chưa từng gặp ai bám rịt lấy hắn dai tới vậy, lâu dần cũng lười ý kiến, ngầm cho phép cậu ở lại bên mình.
Trai thẳng nghĩ thầm, tình thế thuận lợi, không đầy ba tháng nữa nhất định cậu sẽ cắm sừng tên Hoàng đế khốn kiếp.
Nhưng cậu chưa kịp cắm sừng Hoàng đế khốn kiếp đã bị Hoàng đế khốn kiếp cắm sừng rồi.
Nửa tháng sau, vào một đêm nọ, Sở Hà Quân bị đế vương triệu kiến hầu hạ, đi cả đêm không về.
Hôm ấy trai thẳng đứng trong cung Sở Hà Quân, trơ mắt nhìn hắn khoác áo choàng, bước theo cung nhân chỉ đường.
Sở Hà Quân mặc áo choàng màu bạc lại càng giống một người đẹp tạc từ băng tuyết, mặt mày lạnh lẽo nhưng cũng rất diễm lệ.
Trai thẳng biết, cậu thích Sở Hà Quân đến vậy, nhất định tên Hoàng đế khốn kiếp cũng thích.
Quả nhiên, cậu đợi trong cung đến tận bình minh cũng chưa thấy Sở Hà Quân quay lại.
Ngoài kia gió thổi, cậu nghĩ, không biết trên đường tới tẩm cung Hoàng đế liệu Sở Hà Quân có lạnh hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu khóc.
Sao mối tình đầu của cậu lại nhiều thăng trầm đến thế.
Sở Hà Quân đang mây mưa trên giường người khác, cậu thì băn khoăn hắn có lạnh hay không.
Nhưng khóc một chốc, cậu lại nghĩ, Sở Hà Quân tự nguyện ư?
Hắn tự nguyện vào cung, tự nguyện mây mưa cùng Hoàng đế ư?
Nếu Sở Hà Quân tự nguyện thì cậu chẳng còn gì để nói.
Cậu mới là nhân vật phản diện xấu xa.
Nhưng nếu Sở Hà Quân không đồng ý…
Cậu nghĩ ngợi chốc lát, trái tim càng lúc càng đau, khóc òa một tiếng.
Sở Hà Quân quay về, trông thấy một người đang ngồi trong phòng tiếp khách của hắn không chịu rời đi, đôi mắt nức nở sưng lên như quả hạch đào.