Ưng Nô

Chương 28

Gần đến cuối năm, sáng hôm sau Lý Khánh Thành dậy muộn, hắn thức dậy rồi dùng bữa sáng, đầu đau lâm râm. Đêm qua suy nghĩ quá nhiều chuyện, thế nên cả đêm ngủ không ngon. Lúc tỉnh dậy, Phương Thanh Dư và Đường Hồng đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn mỗi Trương Mộ.

Lý Khánh Thành nói: “Tôn Thành đã tới chưa, hắn có nói gì không? Hôm nay huynh có phải làm gì không?”

Trương Mộ nói: “Có.”

Lý Khánh Thành giương mắt, nói: “Tôn Nham muốn mời khách?”

Tôn Thành vừa tới đã chuyển lời, sắp hết năm rồi, quá nửa là nhận lệnh đến mời khách, Lý Khánh Thành vừa đoán liền trúng, Trương Mộ chỉ có thể gật đầu.

Lý Khánh Thành lật tờ giấy trên bàn ra đọc, đó là toàn bộ tin tức mà Phương Thanh Dư và Đường Hồng thu thập được, thản nhiên nói: “Y chỉ mời huynh, không mời ta đúng không?”

Trương Mộ khẽ giật mình, sau đó gật đầu.

Lý Khánh Thành nói: “Nếu y tính mời ta, nói không chừng Tôn Thành còn phải chờ ta thức dậy rồi tự mình đến mời, vừa mới nói xong đã đi luôn như thế, khả năng cao là chỉ mời huynh. Nếu ta đoán không sai, Tôn Nham còn muốn huynh tìm một lý do đến gặp mặt mà không thể cho ta biết được, đúng không?”

Trương Mộ vội xua tay, nói: “Y không hề nói như vậy.”

“Nhưng quá nửa là có ý này, để tránh khiến ta sinh nghi.” Lý Khánh Thành mỉm cười một cái, nói: “Chắc Tôn Nham cảm thấy ta rất đa nghi nhỉ, huynh xem, người như ta đúng là rất đa nghi.”

Trương Mộ nói: “Ta không đi.”

Lý Khánh Thành nói: “Huynh đi đi, đi nghe xem y muốn nói gì, nói mấy lời không ảnh hưởng xấu đến tình nghĩa huynh đệ hai người rồi báo lại tình hình thực tế cho ta, không đắc tội bên nào hết là được.”

Trương Mộ vẫn đứng đấy bất động, Lý Khánh Thành thấy vậy thì nheo mắt, trong lòng hơi buồn bực.

Trương Mộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói: “Ta không đi.”

Lý Khánh Thành nói: “Đi.”

Trương Mộ lắc đầu, Lý Khánh Thành nói: “Ta ra lệnh cho huynh đi!”

Trương Mộ không lên tiếng nữa, quay người đi luôn.

Lý Khánh Thành bực dọc bất an, đau đầu như búa bổ, hắn ngồi trong sảnh cả buổi sáng, đến chiều thì thực sự không chịu nổi nữa, quăng sách đi, ngồi ngây ra trong đại sảnh trống rỗng.

Lý Khánh Thành dặn dò binh sĩ bên ngoài: “Cử một người đi bảo Trương Mộ quay về đi, ta có lời cần nói.”

Ngày đông, chậu than trong sảnh ấm áp, Lý Khánh Thành tựa trên giường mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn lờ mờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Trung thần chân chính là người mà cho dù có bị đuổi cũng sẽ không đi.” Giọng nói già nua của Ngu Đế vang lên trong đại điện: “Nếu tâm đã sinh oán hận thì sẽ không còn tận trung với ta nữa, nhưng vẫn sẽ tận trung với Đại Ngu.”

“Tận trung với Đại Ngu, xét cho cùng vẫn là tận trung với chính mình, vì cái danh trung nghĩa lớn lao mà thôi.”

“Không cho phép ai cầu xin chuyện này nữa, Đường Anh Chiếu, gọi hắn ra Ngọ Môn đi, chuẩn bị sẵn đao phủ.”

Lý Khánh Thành nhỏ tuổi nghe được giọng nói uy nghiêm mà tàn nhẫn kia, trong lòng không khỏi sợ hãi, quay người bỏ chạy khỏi góc đại điện.

“Khánh Thành?” Ngu Đế quát: “Ai cho thái tử tới đây! Dẫn nó quay về!”

Tiểu thái tử không ngừng thở dốc, hắn chạy ra ngoài hành lang, trong mắt ngập tràn hoảng sợ, thân thể không ngừng phát run. Sau lưng hắn, thái giám lớn tiếng cầu khẩn, đuổi theo một mạch.

Tiểu thái tử co cẳng chạy thục mạng, hắn cứ mải miết chạy trong cơn hoảng loạn mà không nhìn đường, từ cửa hông xông thẳng vào một cung điện, năm sáu thị vệ đuổi theo sau lưng. Bất thình lình hắn đâm phải một người, lúc ngẩng đầu lên bị dọa hét ầm lên như mất mạng.

“Thái tử điện hạ!”

“Điện hạ!”

Thái giám xông vào trong sân.

Trương Mộ choàng một thân áo vải lam lũ, phong trần mệt mỏi đứng trong sảnh, sau lưng gã đeo một thanh đao, trên mặt có một vết bỏng đỏ thẫm.

“Tất cả… lui ra, lui ra!” Lý Khánh Thành tỉnh táo lại, quan sát hai bên trái phải, thấy mình đã chạy đến Thiên điện, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi dám mạo phạm điện hạ! Mau quỳ xuống!” Năm sáu tên thị vệ vây quanh Trương Mộ, bắt lấy gã.

Lý Khánh Thành vội nói không sao, hồi ấy Trương Mộ còn dáng dấp thiếu niên, gã im lặng nhìn Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành nói: “Huynh…”

Thiếu niên Trương Mộ khom người muốn quỳ, Lý Khánh Thành vội nói: “Đứng dậy, hắn là ai thế?”

Lúc này, một thái giám cung kính trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, người này bị câm, trong tay cầm theo mảnh giấy, từ Tây Xuyên đến đây nương tựa bệ hạ. Hắn theo đầy tớ đi mua đồ tới ngoài cửa cung điện này thì không chịu đi nữa, cũng không chịu trình tín vật, chỉ nói phải tìm bệ hạ. Hiện giờ các thị vệ đều đã bị điều ra ngoài Ngọ Môn rồi, chúng ta đẩy hắn cũng không đi…”

Lý Khánh Thành nhìn đôi mắt Trương Mộ, chợt nhớ ra điều gì đó, cẩn thận suy nghĩ nhưng không nhớ rõ được, bèn nói: “Ta nhận ra người này, cho hắn thay quần áo với tắm rửa đi.”

Trương Mộ khẽ gật đầu, Lý Khánh Thành nói: “Phụ hoàng…phụ hoàng đang bận việc.”

Cuối cùng Lý Khánh Thành cũng bình tĩnh lại, hắn dặn dò: “Đợi chút nữa đưa hắn đến điện Long Ương… Cứ như vậy, ờm, cứ quyết định như vậy đi.”

Trương Mộ vào cung, sau khi tắm rửa xong gã vẫn mặc một bộ đồ màu đen, đứng im ngoài điện Long Ương.

Lý Khánh Thành tám tuổi đứng trong điện, chịu phạt roi, bàn tay hắn bị đại học sĩ đánh vang tiếng chát chát, nửa bàn tay phải sưng vù.

“Tiên sinh bảo người đọc sách trong thư phòng.” Đại học sĩ nói: “Vì sao lại chạy lên đại điện? Hôm nay người suýt đã làm hỏng đại sự của bệ hạ rồi! Trận roi này phải đánh cho người nhớ kỹ…”

Lý Khánh Thành đau đến rơm rớm nước mắt, đại học sĩ lại nói: “Đổi tay.”

Trương Mộ đứng nghe ngoài điện, Lý Khánh Thành liếc nhìn thoáng qua: “Tiên sinh… chờ một chút.”

“Tìm chút đồ ăn cho cái người ở ngoài kia lót dạ trước đã.” Lý Khánh Thành giơ bàn tay sưng đỏ chỉ thái giám: “Tìm bộ quần áo cho hắn thay nhé, lần trước thị vệ nhà tứ thúc mặc áo đen nhìn đẹp lắm, lấy cho hắn một bộ đi. Xong rồi ạ, tiên sinh đánh tiếp đi.”

Đại học sĩ lắc đầu không biết phải làm sao, Trương Mộ tiến đến nhận võ bào thị vệ thay sang, dáng người cao, bả vai rộng, tay chân dài cân đối, gã ăn cơm trong gian nhà phụ ở điện Long Ương.

Ngày hôm đó, bên ngoài Ngọ Môn, Ngu Đế Lý Mưu triệu một võ quan đã theo mình chiến đoạt thiên hạ ra Ngọ Môn xử tử, còn tru di cửu tộc võ tướng đó. Hôm ấy, Trương Mộ ở một đêm trong điện Long Ương. Ngày hôm sau, lúc tiểu thái tử đang nghe dạy bảo trong ngự thư phòng thì rụt rè nhắc đến chuyện này. Lý Mưu nghe vậy mới cho gọi Trương Mộ đến, cẩn thận hỏi han gã trong ngự thư phòng.

Lý Mưu hỏi không ít, Lý Khánh Thành nghe không hiểu, càng không nhớ nổi, chỉ nhớ Lý Mưu hỏi đến tận buổi trưa, gã câm kia tên là Trương Mộ, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.

Lý Khánh Thành thầm nghĩ: Người này quen biết phụ hoàng hắn, chưa biết chừng người sắp phong cho gã chức quan lớn đây.

Cuối cùng Lý Mưu cũng chẳng xem tín vật của gã, càng không thưởng cho gã cái gì, ông cho gã rời điện Long Ương đi làm thị vệ cho thái tử.

Khi đó Lý Khánh Thành cảm thấy hơi kỳ quặc, người này giống như đã phải chịu không ít khổ cực, chạy tới tìm hoàng đế nhờ cậy, sao lại chỉ làm thị vệ? Mấy ngày sau lúc hắn kể chuyện này cho hoàng hậu, Phương hoàng hậu cười đến run rẩy cả người.

“Làm thị vệ cho con, không phải là chức quan lớn nhất rồi sao?” Phương hoàng hậu nhéo mặt Lý Khánh Thành: “Con là thái tử, sau này sẽ trở thành hoàng đế, trên đời này làm gì có chức quan nào lớn hơn người thân cận bên con chứ, đúng không nào?”

Lý Khánh Thành bấy giờ mới hiểu được, nhưng mà hắn hoàn toàn không có cảm xúc gì với Trương Mộ, cùng lắm là cảm thấy bề ngoài gã kỳ dị, sau lưng lại có thanh đao lớn, rất là uy phong.

Lúc mới gặp thì thấy Trương Mộ đẹp trai uy phong, có người rồi bắt đầu nghĩ ra lắm trò, thầm nghĩ hắn bảo người này làm cái gì thì gã sẽ đi làm cái đó.

Một thời gian sau hắn lại hối hận. Giờ hắn mới phát hiện gã câm còn chả biết làm sao chơi đùa cùng hắn, bảo gã làm cái gì gã cũng không làm, chỉ biết đứng sững như trời trồng ngoài cửa, cứ như chơi với quỷ vậy, còn chẳng bằng một thị vệ biết nghe lời bình thường nữa, có gì thú vị chứ?

Không có cảm tình gì hết, nghe xong lời Phương hoàng hậu, hắn cảm thấy có phần chán nản khôn xiết.

Lý Khánh Thành nói: “Tên đó không biết chơi với con, đao cũng không lấy ra cho con xem, chẳng có gì thú vị, còn không bằng cái cột nữa ý.”

Phương hoàng hậu cười nói: “Không phải chứ? Có thể làm con vui hay không vẫn còn khó nói lắm.”

Lý Khánh Thành chuyên tâm chăm chú nhìn hai viên táo đỏ lăn qua lăn lại trong chén trà đến xuất thần, Phương hoàng hậu nói: “Con thích người biết múa đao vung kiếm, đúng không?”

Lý Khánh Thành ngẫm nghĩ, gật đầu, Phương hoàng hậu nói: “Mẫu hậu cũng phái cho con một người nhé? Chị dâu ta có một đứa con trai họ Phương, bề ngoài rất đẹp trai, dùng kiếm cũng lợi hại, viết chữ cũng đẹp nốt, cái gì y cũng hiểu, đúng là một thiếu gia nhà võ, nhất định có thể chơi được với con.”

Lý Khánh Thành nói: “Vậy thì tốt quá, người đó ở đâu vậy, bảo hắn tới đi? Tên câm kia thì thôi, để hắn cho phụ hoàng đi.”

Phương hoàng hậu nói: “Thị vệ phụ hoàng phái cho con, sao con có thể nói không cần là không cần được? Con đi hỏi phụ hoàng thử xem, nói mẫu hậu cũng chọn cho con một người, xem phụ hoàng con nói sao.”

Vậy là năm ấy Phương Thanh Dư thuận lợi tiến cung, đi theo thái tử.

Hoá ra… Phương Thanh Dư cũng tới vào lúc đó.

Lý Khánh Thành tỉnh dậy sau cơn chợp mắt, đầu đau muốn nứt.

Chẳng biết từ lúc nào Trương Mộ đã đứng trong sảnh, Lý Khánh Thành nói: “Huynh về rồi à? Sớm thế?”

Trương Mộ hoàn toàn lơ mơ, bấy giờ Lý Khánh Thành mới nhớ ra là chính mình đã gọi Trương Mộ về, cũng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hắn chợp mắt, về phần giấc mơ sau đó, hắn không nhớ rõ lắm.

“Không sao rồi.” Lý Khánh Thành nói: “Huynh đi đi.”

Trương Mộ hỏi: “Sao thế, đau đầu à?”

Lý Khánh Thành nói: “Vừa muốn nói cái gì lại quên mất rồi.”

Trương Mộ lo âu tiến lên, kiểm tra trán Lý Khánh Thành, lại bị Lý Khánh Thành khó chịu ngăn cản.

“Tôn Nham mời ta uống rượu.” Trương Mộ nói.

Lý Khánh Thành nói: “Huynh đi uống nhưng đừng về muộn quá, vừa nãy ta chỉ tự nhiên buồn chán, muốn… ừm, tìm người giúp ta giải khuây thôi, bỏ đi.”

Trương Mộ lấy một chiếc còi trúc từ trong ngực áo, nhẹ nhàng đặt lên môi thổi thử, âm thanh rất nhỏ, sau đó gã đặt nó lên bàn.

“Cái này cho ta à?” Lý Khánh Thành nhặt còi trúc lên lật qua lật lại, Trương Mộ gật đầu.

Lý Khánh Thành thổi một tiếng, Hải Đông Thanh bay vào trong sảnh, đậu trên bàn, hai mắt đen nhánh dò xét Lý Khánh Thành, rồi lại nghiêng đầu nhìn Trương Mộ.

Trương Mộ khẽ khom người, lại đi ra ngoài.

Lý Khánh Thành ôm chim ưng ngồi ngẩn ngơ, Hải Đông Thanh vốn ưa sạch sẽ, nó dùng mỏ mổ vào giữa bộ lông vũ không nhuốm bụi trần, cũng không toả mùi như loại chim thông thường. Lý Khánh Thành suy nghĩ một hồi, nói với Hải Đông Thanh: “Ta đây là bị làm sao thế?”

Ngồi thêm một lát, Lý Khánh Thành lại nhịn không được mà gọi binh sĩ, ra lệnh: “Gọi Trương Mộ về.”

Binh sĩ kia không biết nói gì, Lý Khánh Thành nói: “Đi đi, đừng cho gã uống rượu, nói xong lập tức quay lại.”

Binh sĩ đành phải vâng dạ quay đi, Lý Khánh Thành lại nói: “Thôi, đừng đi vội, coi như ta chưa nói gì hết.”

Trương Mộ ra ngoài một ngày, Lý Khánh Thành cảm thấy trống vắng khôn tả, hắn ngồi không yên, đầu gục xuống bàn, nói với Hải Đông Thanh không ngừng ngó đầu bốn phía: “Sao Mộ ca lại không thích nói chuyện nhỉ, cái tính không thích nói này đúng là không thể chấp nhận được.”

Hải Đông Thanh phát ra âm thanh ục ục trong cổ, mắt chăm chú nhìn Lý Khánh Thành.

“Tên câm đó cười lên thật ưa nhìn.” Lý Khánh Thành mơ màng nói.

Một lát sau Lý Khánh Thành tập trung lại tinh thần, hắn uống chút trà nguội, tiếp tục đọc sách, Phương Thanh Dư trở về.

“Ơ.” Phương Thanh Dư kinh ngạc: “Sao có mỗi mình người thế?”

Lý Khánh Thành tức giận nói: “Lời này giống lời một thị vệ nên nói hả?”

Phương Thanh Dư mỉm cười ngồi xuống cạnh Lý Khánh Thành: “Nhớ ra ta là thị vệ rồi đấy à?”

Lý Khánh Thành không trả lời, Phương Thanh Dư nói: “Cho xin miếng nước cái nào, Thanh ca chạy khắp thành Đinh ba ngày liên tiếp vì người rồi đấy.”

Lý Khánh Thành dịch chén trà nguội mình mới uống một nửa sang, Phương Thanh Dư vùi đầu uống, nói: “Ta nhận được một tin, tối nay con trai Tôn thứ sử – Tôn Khanh muốn tới Mãn Đường Xuân.”

Lý Khánh Thành: “Tin này có thì có ích gì?” Lý Khánh Thành ngẫm nghĩ, cũng chẳng có tác dụng gì, đành tạm thời gạt sang một bên.

Phương Thanh Dư: “Người bực bội à, may là hôm mọi việc xong sớm, có thể trở về bên người.”

“Ai cần ngươi ở bên?” Lý Khánh Thành đẩy đầu Phương Thanh Dư ra, miễn cưỡng nói: “Dịch ra một tý đi, đừng có dí gần thế, cẩn thận không con trai ta lại gây phiền toái cho ngươi đấy, ngươi xem, lông nó xù hết lên rồi kia kìa.”

Hải Đông Thanh nhìn chằm chằm Phương Thanh Dư, cả thân lông vũ phách lối dựng đứng.

Phương Thanh Dư: “Gã câm kia đi đâu rồi?”

Lý Khánh Thành: “Đến nhà họ Tôn uống rượu.”

Phương Thanh Dư hơi nheo mắt: “Trong khoảng thời gian từ tết Nguyên Đán đến Nguyên Tiêu, có thể Tôn Nham sẽ mời khách đến uống rượu xem kịch.”

Lý Khánh Thành nghĩ một chút, nói: “Có khả năng.”

Phương Thanh Dư: “Người định làm gì?”

Lý Khánh Thành: “Còn chưa nghĩ ra, ta phải thừa cơ hội này ly gián châu úy với thứ sử, cùng quan hệ giữa hai người đó với nhà họ Tôn, khiến bọn họ kiêng kị lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương đang lừa dối chuyện gì đó.”

Phương Thanh Dư ngẫm nghĩ, cất tiếng: “Cho họ biết người đã đến đây rồi, nhưng Lâm châu úy và thứ sử thì tưởng người đang cấu kết với nhà họ Tôn, còn nhà họ Tôn lại cho rằng người đang cấu kết với châu úy?”

Lý Khánh Thành gật đầu, nói: “Phải, thứ sử là người của triều đình, nhà họ Tôn vẫn chưa quyết định, mà châu úy thì lại hoàn toàn không biết ta đã tới đây. Trước hết chúng ta nghĩ một biện pháp, âm thầm khiến thứ sử biết việc chúng ta đang ở nhà họ Tôn, chỉ cần biết tin, thứ sử sẽ lập tức báo cho triều đình.”

Phương Thanh Dư nói: “Sau đó thì sao?”

Lý Khánh Thành không lên tiếng, Phương Thanh Dư nói: “Người muốn cho cô của ta biết mình đang ở Tây Xuyên, như vậy nhà họ Tôn có không muốn cũng phải đưa ra lựa chọn.”

Lý Khánh Thành từ tốn gật đầu, Phương Thanh Dư lại nói: “Người không sợ Tôn Nham đập nồi dìm thuyền, bán đứng mình cho châu úy à?”

Lý Khánh Thành nói: “Gần đây ta đang suy tính chuyện này, làm thế nào để không lọt một kẽ hở nào cả, vừa khiến thứ sử viết thư thông báo cho kinh thành, vừa che giấu Tôn Nham, không để y nghi ngờ.”

“Kết quả tốt nhất là triều đình phái người đến đây, đoạt lại binh quyền trong tay Lâm châu úy, bức nhà họ Tôn giao nộp chúng ta ra. Chỉ có như thế, Tôn Nham mới lập tức thể hiện thái độ.”

Phương Thanh Dư nói: “Ta cũng có một cách đấy, nhưng mà hơi nguy hiểm.”

Phương Thanh Dư nói rất lâu, Lý Khánh Thành đã nghĩ xong kế hoạch, hắn nói: “Lần này vừa hay, Tôn Khanh còn đang ở lầu xanh, việc này không thể chậm trễ, ngươi sắp xếp người đi, bây giờ chúng ta đi một chuyến đến Mãn Đường Xuân.”

Mãn Đường Xuân đã mở mấy chục năm rồi, vốn là sản nghiệp của một dân giang hồ về già nhàn tản ở thành Gia. Nơi này tiếp cả khách nam lẫn khách nữ, đám tiểu quan và các cô gái chia lầu xanh thành hai nửa đông tây, lầu có mấy chục phòng tiếp khách, hơn trăm người làm, đêm xuống đèn l*иg đỏ chót chăng rực rỡ trên phố.

Cuối năm người giàu đi lại tấp nập trong thành, không ít xe ngựa quan gia dừng chân trước Mãn Đường Xuân, Lý Khánh Thành dừng xe ngoài con ngõ vắng rồi mới cùng Phương Thanh Dư đạp trên con đường ngập tuyết ẩm ướt tiến vào lầu xanh.

Phương Thanh Dư vừa mới dắt Lý Khánh Thành vào cửa, các cô nàng đã lập tức vây quanh, Lý Khánh Thành nhỏ giọng nói: “Ngươi nhận tin từ ai?”

Phương Thanh Dư ngoắc tay, một vị phu nhân buông mành vẫy quạt bước tới.

“Cô ấy tên là Thu Nương.” Phương Thanh Dư nói: “Hôm đó cô ấy không vào trong sảnh, chỉ chờ ngoài sân.”

Ngày trước Thu Nương từng ngó một chút ngoài sân, nàng biết rõ thân phận Lý Khánh Thành, vội vàng cúi chào: “Đã gặp Lý công tử.”

Lý Khánh Thành lần đầu tới đây, hắn hơi hiếu kì quan sát chung quanh.

“Có cả thiếu niên à?” Lý Khánh Thành không nén nổi nói: “Cô là bà chủ hả?”

Thu Nương cười: “Công tử không biết đấy thôi, tiện thϊếp phụ trách quản lý thẻ bài cho khách, Mãn Đường Xuân là hoa đường, cũng kiêm luôn liễu sảnh (*), trong này khách quan lựa chọn cô nương nào, thiếu niên nào, đều do tiện thϊếp sắp xếp cả ạ.”

(*): ý là lầu xanh này có cả kỹ nữ lẫn kỹ nam

Lý Khánh Thành thấy Thu Nương lại giống người có ăn học, hiểu lễ nghĩa, hoàn toàn không giống kiểu tú bà thường nghe, hắn cười nói: “Các ngươi còn phân chia cấp bậc quản lý nữa à? Bao giờ thì công tử nhà Tôn thứ sử tới?”

Thu Nương hạ thấp giọng: “Chỉ nghe nói Tôn công tử đặt chỗ rồi nhưng vẫn chưa đến, thường thì sau khi lên đèn rồi người mới đến ạ.”

Phương Thanh Dư nói: “Trước cứ kiếm một phòng, gọi ít thịt rượu, hai chúng ta dùng cơm đã rồi nói tiếp, đợi lát nữa cô xong việc thì lên đó đi, có việc cần nhờ cô làm, không cần cử cô gái nào lên đâu.”

Thu Nương nói: “Được, mời công tử sang đây.” Nói xong nàng chuyển bước ra trước sảnh đường lớn, dẫn hai người đi vào bên trong. Lầu xanh cao ba tầng, trên hành lang có quan khách đang đuổi theo tiểu quan, nhanh chóng chui vào phòng.

Lý Khánh Thành được dẫn vào một phòng ở dãy trên tầng ba, trong phòng xếp một chiếc giường với một màn trướng, hắn ngồi xuống giường.

“Sao chả thấy chút nhiệt tình nào thế nhỉ.” Lý Khánh Thành cười bảo.

Phương Thanh Dư đáp: “Cô ấy coi chúng ta như người mình, đến đây là để làm việc, nào có ai lại bày ra điệu bộ bán mình lả lơi trước mặt chủ cơ chứ? Người nghỉ ngơi ở đây nhé, Thanh ca đi sắp xếp.”

Phương Thanh Dư ra ngoài nhìn xuống dưới, thấy Thu Nương đã thay đổi nét mặt, nàng đững giữa một đám mỹ nhân oanh oanh yến yến ùa ra đại sảnh.

Một người đang đứng ở đó, chính là Tôn Thành.

Tôn Thành cười nói: “Hôm nay không phải ta, là người nhà muốn đãi khách.”

Thu Nương ra vẻ giận dỗi như không, sẵng giọng: “Bây giờ là lúc nào rồi, cuối năm khách lớn tới đông lắm, đến công tử nhà Tôn thứ sử còn phải đặt chỗ trước đấy.”

Tôn Thành bất đắc dĩ nói: “Cũng là trong lúc vội vã, Mãn Đường Xuân không còn chỗ thì ta đi nơi khác đi vậy.”

Thu Nương cười lộ ra hai lúm đồng tiền như hoa, nói: “Công tử đã tự mình đến nói thế này, đương nhiên vẫn đặt chỗ được chứ. Khi nào tới đây?”

Tôn Thành như trút được gánh nặng, nói: “Đa tạ, gọi hết tiểu quan trong lầu ra sảnh bên cho ta chọn một người nhé.”

Thu Nương nói: “Chuyện ngày hôm nay…”

Tôn Thành cười xoà, nói: “Đương nhiên nhớ kỹ trong lòng…” Nói xong hắn đưa ngón tay lên nựng gương mặt đầy ắp phấn của Thu Nương, Thu Nương phụng phịu, dẫn Tôn Thành vào trong.

Không lâu sau, Tôn Thành dẫn một tiểu quan ra, Phương Thanh Dư đứng trên tầng hai dở khóc dở cười, thầm nghĩ hôm nay đúng là trúng độc đắc. Tiểu quan kia gần mười lăm mười sáu, thân thể mềm yếu, tuy không có thần thái sắc sảo và dũng mãnh như Lý Khánh Thành, nhưng mắt mày thoáng vẻ hữu tình, dáng điệu lại lả lướt vô tình.

Tôn Thành nói: “Là người này nhé, nhớ giữ lại, lát nữa đại thiếu gia nhà ta đến.”

Thu Nương gật đầu tiễn khách, đúng lúc đó lại có người hầu nâng ấm trà, bưng thịt rượu lên tầng ba, tâm tư Phương Thanh Dư phức tạp, khó mà nói rõ, đành phải quay người cùng theo lên tầng.