Hoàng hôn, trên điện Diên Hòa, cả dàn đèn đuốc chim loan rừng rực cháy.
Chén trà trong tay đại học sĩ đã nguội, ông đứng lên nói: “Hoàng thượng?”
Lý Hiệu rơi vào trạng thái trầm tư dài đằng đẵng, đại học sĩ nói: “Cái lưng của lão thần mấy năm gần đây không tốt lắm…”
Lý Hiệu nói: “Người đâu, mau đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi, ngày mai rảnh rỗi tiên sinh lại tiến cung kể cho cô nghe tiếp những chuyện xảy ra sau đó.”
Đại học sĩ cười cười khom người, lúc rời đi lại nhìn thị vệ quỳ ngoài cửa một chút, đột nhiên nói: “Thần cả gan lắm miệng hỏi một câu, không biết tên nhóc này đã phạm phải tội lỗi gì?”
Lý Hiệu còn đang mải ngẫm nghĩ câu chuyện mà đại học sĩ vừa kể, thuận miệng đáp: “Cũng không phải chuyện gì gấp gáp, ta vốn muốn xử tử hắn ta tối nay, nhưng hiện tại đã quá giờ rồi, trước tiên cứ nhốt hắn vào thiên lao đi.”
Đại học sĩ gật đầu: “Thần cáo lui.”
Đại học sĩ đã rời đi, ưng nô cũng bị áp giải đi rồi, chỉ còn lại duy nhất vị quân chủ Lý Hiệu ngồi trên ngai vàng ngẩn người.
Lý Hiệu rời khỏi chính điện, băng qua ngự hoa viên. Gã đang muốn về tẩm cung, nghĩ đi nghĩ lại quyết định đổi ý, tiến về phía điện Dưỡng Tâm tìm thái hậu.
Thái hậu ngồi một mình trước sạp xem rối bóng. Cảnh vật rực rỡ, con người quạnh hiu. Đèn đuốc đủ sắc lả lướt chiếu lên tấm màn che làm bằng da trâu, tựa như những kỷ niệm một thời thiếu nữ tươi đẹp đã trôi vào dĩ vãng.
Người hầu thông báo bệ hạ giá lâm, thái hậu hoàn toàn không ngờ Lý Hiệu lại đến vào giờ này, vội vàng sai người thu dọn rối bóng, dâng trà nóng lên.
Lý Hiệu thản nhiên: “Không sao, mẫu hậu xem, hoàng nhi rảnh rỗi tới thăm người.”
Thái hậu xụ mặt: “Hoàng thượng cũng có lúc rảnh rỗi sao?”
Thái hậu đứng đầu hậu cung, lại là mẹ ruột của Lý Hiệu, ở điện Dưỡng Tâm không ai dám thất lễ. Dù vậy, cả hậu cung lớn như thế lại chỉ có duy nhất một vị phụ nhân là thái hậu, ít nhiều gì cũng có chút cô quạnh.
Thái hậu đã già, Lý Hiệu nhìn ngắm gương mặt bà, những nếp nhăn nghiêm nghị kéo dài đến khóe miệng, bờ môi đỏ sẫm sắc sảo, cương liệt không thể mạo phạm. Kể từ khi Lý Hiệu bắt đầu nhớ được mọi chuyện, bà đã luôn mang nét mặt này, không hề dãn ra dù chỉ trong giây lát. Cho dù thuở ấu thơ Lý Hiệu có bày tỏ mong muốn gần gũi với bà thế nào đi nữa, thì vẻ mặt bà vẫn luôn như thế, không mừng rỡ, cũng chẳng khích lệ.
Tiên đế băng hà sớm, sức khoẻ cố thái tử lại yếu ớt, cuối cùng bỏ mạng trong cuộc đấu tranh giành quyền lực cùng đám hoạn quan, bà đã nâng đỡ Lý Hiệu lên hoàng vị vốn không thuộc về mẹ con bọn họ, giang sơn họ Lý do con trai mình kế thừa, vì thế bà có nghĩa vụ phải dạy dỗ gã nghiêm khắc.
“Rối bóng.” Lý Hiệu suy nghĩ thật lâu, nặn ra hai chữ.
“Rối bóng.” Thái hậu nói một cách bình đạm, nhận lấy chén trà thái giám đưa tới, dùng nắp gạt miệng chén.
“Rất nhiều năm trước, là phụ hoàng người mang về lúc qua sông Hoài Tây.”
Lý Hiệu nhìn từ phía bên cạnh, thái hậu hướng về phía bình phong, hoàng đế đang định sai thái giám chuyển con rối nhỏ không ngừng động đậy quay lại, thái hậu bỗng nói: “Mười ngày nữa là đến hôn lễ rồi, con có nhận ra vở kịch này không?”
Lý Hiệu lắc đầu, thái hậu nói: “Đây là chuyện xảy ra dưới thời Thống Lịch, Phương thị soán ngôi, tứ đệ của Thái Tổ, lúc ấy cũng chính là Tứ vương gia Lý Nguy, gả con gái ruột tức quận chúa Thái An cho người nhà thái hậu là Phương Thanh Dư. Trên triều đình, Phương Thanh Dư được thăng chức làm Binh Bộ Thị Lang.”
Lý Hiệu khẽ gật đầu: “Trai tài gái sắc.”
Sắc mặt Thái hậu không chút biến đổi: “Trai tài gái sắc? Hoàng thượng từ nhỏ đã không đọc nhiều sách sử, trong đó ghi chép đủ loại lại không rõ ràng.”
Lý Hiệu: “Không phải không đọc sách sử, nhưng hễ cứ mở cuộn sách chú giải tỉ mỉ của thái sử là cô lại lười đọc, chỉ tiện tay lật qua. Phương Thanh Dư là kẻ phản tặc, điều này thì cô biết rõ.”
Thái hậu ung dung thở dài: “Gả nữ gả cao, cưới vợ cưới thấp (*), vương gia Lý Nguy cũng đã làm rất tốt, bảo toàn được mạng sống cả nhà. Thế nhưng, chỉ ba tháng sau khi cưới quận chúa, Phương Thanh Dư đã lập tức xuất binh chinh phạt Hung Nô, sau đó trong một trận chiến chẳng biết đã đi đâu mất.”
(*) Gả con gái phải gả cho nhà có điều kiện tốt hơn, cưới vợ cho cho con trai phải tìm nhà có điều kiện kém hơn
“Quận chúa Thái An tập võ từ nhỏ, chỉ còn một thân một mình, về sau đã kiên quyết trốn đi, giả nam gia nhập quân đội, về biên thuỳ tìm kiếm phu quân. Nàng đi dọc bờ sông Tiêu Cốt thì tìm được thi hài Phương Thanh Dư, đau khổ khóc ròng ba ngày ba đêm, huyết lệ nhuộm đỏ cả một dòng sông, cuối cùng đắm mình xuống sông tự vẫn.”
Lý Hiệu đột nhiên nói: “Mẫu hậu nói vậy, cô cũng nhớ khi còn bé hình như đã từng xem vở hí kịch này.”
Thái hậu thản nhiên nói: “Vở hí đến đoạn chìm sông tự vẫn là hết, người có biết sau đó thì sao không?”
Lý Hiệu lắc đầu, thái hậu từ tốn thở dài: “Phương Thanh dư này thực ra không hề chết. Rất kỳ quặc, có phải không?”
Lý Hiệu nhíu mày: “Đúng là rất kỳ quặc.”
Thái hậu chuyển hướng câu chuyện: “Nguyên do trong đó không có ai biết được, nếu hoàng thượng rảnh rỗi có thể đọc một ít thoại bản (*).”
(*) một loại tiểu thuyết thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và xã hội đương thời, ở đây hiểu là tiểu thuyết lịch sử đi
Lý Hiệu mỉm khẽ cười rồi nói: “Cẩn tuân theo dặn dò của mẫu hậu.”
Thái hậu: “Hoàng nhi chớ xem thường chuyện tình cảm, sắp kết hôn rồi mà ngay cả mặt mũi khuê nữ nhà họ Lâm người ta cũng chưa thấy, như vậy sao được? Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu lo lắng nhất chính là chuyện này.”
Lý Hiệu nghiêm mặt: “Cô chưa từng thích ai, sao có thể nghĩ được mấy chuyện yêu đương.”
Thái hậu ra vẻ đương nhiên, lên tiếng: “Con dân Đại Ngu chúng ta không ai không tôn kính người. Trước sự kính ngưỡng của ngàn vạn người, thái phó đã dạy bệ hạ như thế nào?”
Lý Hiệu: “Yêu dân như con.”
Thái hậu: “Chính là từ tình yêu riêng tư nhỏ bé trong lòng mà có tình yêu bao la rộng lớn, không biết yêu thương vợ con gia đình thì làm sao có thể yêu thương được bách tính thiên hạ?”
Lý Hiệu gật đầu rồi đứng lên, nói: “Mẫu hậu dạy rất đúng.”
Thái hậu vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng thấy hoàng đế đã hơi mất kiên nhẫn đành phải ngừng lại, sắc mặt vẫn lạnh như băng: “Hoàng thượng hãy trở về ngẫm lại đi thôi.”
Sau khi rời chỗ thái hậu, Lý Hiệu về cung dùng bữa tối. Trên bàn phủ đầy tấu chương, nhóm thái giám thắp đèn nhưng hoàng đế lại không có lòng dạ phê duyệt, chữ “Gϊếŧ” với vòng tròn đỏ bao quanh trên tấu sớ đêm qua vẫn nằm ở đó.
Người dâng tấu là người nhà hoàng hậu tương lai, Lâm Ý – Lâm Các lão.
Nội dung là cắt giảm cơ cấu cung đình, phế chức Ưng nô.
Cuối cùng đề cập đích danh ưng nô: Hứa Lăng Vân.
Lý Hiệu gác lại phong tấu chương kia gần một tháng, vốn định điều tra thêm xem sao tên ưng nô Hứa Lăng Vân này lại đắc tội nhà họ Lâm, chiều hôm qua lại trùng hợp nghe được mấy tên thị vệ đang bàn tán chuyện ưng nô nghị thánh (*), kể rất sống động, cứ như là nghe tận tai, nhìn tận mắt.
(*) buông lời bình luận tục tĩu ngông cuồng về hoàng đế
Lý Hiệu nghe thấy là giận, không thèm tra xét, sai người kéo hết mấy tên thị vệ kia đi chém, sau đó phái người truyền ưng nô lên điện, đối chiếu từng lời tra hỏi. Ưng nô từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, Lý Hiệu liền ra quyết định lăng trì kẻ này.
Nói xấu hoàng đế cũng được, hắn lại dám nói chuyện tục tĩu, Lý Hiệu nổi giận.
“Hứa Lăng Vân nói cái gì?” Lý Hiệu nói.
Tổng quản thị vệ đứng một bên nơm nớp lo sợ, Lý Hiệu lại nói: “Thuật lại đúng như vậy lần nữa, ta xá ngươi vô tội.”
Tổng quản thị vệ do dự hồi lâu, đáp: “Hứa Lăng Vân, người này trước nay luôn điên điên khùng khùng, thần cho rằng thực sự không đếm nổi số lần hắn nói.”
Lý Hiệu nói: “Thôi, đem hắn tới đây, ta hỏi thử xem.”
Hứa Lăng Vân bị giải vào ngự thư phòng, mặt mũi đầy máu, mũ cắm lông vũ đội trên đầu đã bị tước đi, vết thương chồng chất toàn thân, trang phục thị vệ rách rưới thậm tệ, vết roi trên người đông một nhát, tây một nhát, da tróc thịt bong vẫn còn chảy máu.
Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Cô sai các người dùng hình lúc nào?”
Thị vệ áp giải người sợ sệt, run giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, người này… không chịu thay áo tù.”
Lý Hiệu nhìn một thân trang phục thị vệ của Hứa Lăng Vân dính trên da thịt túa máu, thân thể thiếu niên tương đối có nét khoẻ khoắn của cơ bắp, sau một trận đánh đập tả tơi, sắc mặt hắn chuyển màu xám ngoắt, cho thấy cách cái chết chẳng còn xa.
Hứa Lăng Vân bị áp trên mặt đất, đầu rũ xuống.
Lý Hiệu nói: “Cai ngục nào đánh hắn, mau truyền lên đây.”
Ngự thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, hiếm khi lính cai ngục bị truyền đến bên ngoài thư phòng.
Lý Hiệu nhìn cũng không thèm nhìn: “Kéo xuống chém đi.”
Lính cai ngục lớn tiếng cầu xin tha thứ, lại bị thị vệ ngoài cửa kéo xuống.
“Hứa Lăng Vân.” Lý Hiệu lạnh lùng nói.
“Có… thần.” Ý thức Hứa Lăng Vân mơ hồ, cúi đầu nói.
Lý Hiệu: “Ngẩng đầu trả lời.”
Tổng quản thị vệ nâng đầu hắn lên một chút, ánh mắt Hứa Lăng Vân tan rã, đôi con ngươi đυ.c ngầu.
Lý Hiệu: “Ngươi thuật hết những lời xằng bậy đã nói một lần, cấm giấu diếm.”
Hứa Lăng Vân lẩm bẩm nói: “Thần…nguyện…chết…vì bệ hạ…”
Lý Hiệu nhìn Hứa Lăng Vân, trong lòng dậy lên chán ghét khó nói, trước đây vốn đã biết kẻ này đồng tính, thích nam phong, lúc hoàng đế xuất hành, Hứa Lăng Vân thường nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Kẻ này còn dám tự tiện đề cập đến hôn sự của hoàng thượng, không cam lòng nhìn dáng vẻ đường hoàng trịnh trọng của đế quân…
Toàn là suy nghĩ bẩn thỉu không chịu nổi.
Lý Hiệu: “Ngay cả hôn sự của cô mà ngươi cũng dám ý kiến?”
Hứa Lăng Vân đã hoàn toàn mất ý thức, quanh đi quẩn lại chỉ nói đúng một câu kia “Thần nguyện chết vì bệ hạ”, không thì là “Nguyện đi theo bệ hạ”. Lý Hiệu nhìn vũng máu lớn trên mặt đất, đành phải nói: “Dẫn đi, chữa khỏi cho hắn, cô còn hỏi tiếp.”
Gần vua như gần cọp, Lý Hiệu vui giận khó đoán, thuận miệng nói một câu lại vô tình coi như cứu được một mạng Hứa Lăng Vân.
Chẳng ai biết Lý Hiệu vui hay giận, đành phải đem Hứa Lăng Vân ra ngoài, tổng quản thị vệ tự mình mời thái y chẩn bệnh, nhất định chữa trị khỏi cho ưng nô.
Hứa Lăng Vân thoi thóp, thái y đến xem bệnh, dặn dò chỉ cần bồi bổ thêm với cầm máu, đại nội giám liền phái tới hai tên thái giám hầu hạ.
Hôm sau, đại học sĩ vào cung.
Lý Hiệu chưa phê xong tấu chương, đại học sĩ đã hớn hở tiến vào trong điện. Lý Hiệu nhìn cái vị cao tuổi này, từ nhỏ gã đã thích nhất đại học sĩ rồi, ông ta xưa nay không giảng đạo lý đao to búa lớn vô vị, cũng ít khi như những người khác, nói chuyện cẩn thận từng tí chỉ sợ để hoàng tử biết được quá nhiều tin tức.
Đại học sĩ tin tưởng gã tự có năng lực phán đoán của riêng mình, Lý Hiệu cũng tin đại học sĩ không cố lên mặt dạy dỗ gã cái gì.
Chí ít người này cũng chưa từng dẫn dắt, cố ý thay đổi hướng gã suy nghĩ.
“Ban ghế ngồi.”
“Thần đa tạ bệ hạ.”
Lý Hiệu nói: “Lâm Ý với Hộ bộ thượng thư cùng dâng tấu chương, thỉnh cầu mở quốc khố phát ba vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai vùng Giang Nam, tiên sinh thấy thế nào?”
Đại học sĩ trầm mặc một lát, vuốt râu nói: “Nhà cậu bên nhà mẹ ruột của Lâm Ý chính là thế gia vọng tộc ở Dương Châu.”
Lý Hiệu khẽ gật đầu, nghe xong một câu nói kia của Đại học sĩ, Hoàng đế liền tự có phán đoán, gã gác bút son, hỏi: “Hôm qua tiên sinh kể đến chỗ Thành Tổ bị lên cơn sốt cao đột ngột, sau đó thì sao?”
Đại học sĩ như có điều suy nghĩ, hỏi ngược lại: “Bệ hạ có biết cái gọi là “nhất kiến chung tình” không?” (*) vừa thấy đã yêu
Khóe miệng Lý Hiệu không kìm được mà hơi nhếch lên, quở trách: “Lời lẽ vô căn cứ.”
Đại học sĩ chậm rãi gật đầu: “Việc này có người tin, có người không tin, cũng không phải do lão thần tự nghĩ ra, sau khi Thành Tổ tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ, trong mắt chỉ có một người thị vệ.”
Từ sau trận sốt cao đột ngột đó, Lý Khánh Thành nghe lời đồn nào cũng có vẻ hơi hơi ấn tượng, Đại Ngu, thái tử, hoàng hậu, Đường tướng quân...
Đêm đó, lúc tỉnh lại trong dược đường của Nga Nương, hắn quên sạch sẽ mọi chuyện lúc trước. Bên cạnh chỉ có mỗi mình “Ưng ca” không nói năng gì. Hắn nhớ mang máng chút sự tình mông lung, nhớ đất đai con người Đại Ngu, nhớ áo cơm lễ tết, nhớ Tây Xuyên, nhớ Bắc Lương…Nhưng mà khi phải nhớ lại một cách tỉ mỉ, trong đầu lại chỉ giăng một đám sương mù.
Lý Khánh Thành nhớ mình đến từ kinh thành, còn kinh thành ở nơi đâu thì nhớ không rõ ràng, quên luôn tên tùy tùng bên cạnh.
Trương Mộ lấy từng món đồ tùy thân ra cho hắn phân biệt, Lý Khánh Thành nhìn ra đồ vật, lại không nhớ được lai lịch.
Cuối cùng Nga Nương nói cho hắn biết, trong kinh thành có người mưu phản, cả nhà đại tướng quân thị lang lục bộ đều bị khám xét tịch biên, hắn là công tử nhỏ nhất trong nhà đại tướng quân đương triều, tên là Đường Hồng. Nhà họ Đường trung thành tuyệt đối, khó tránh việc bị tru di cửu tộc, ưng nô che chở hắn trốn thoát. Cái tên này tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài vì dư nghiệt phản đảng vẫn đang truy tìm tung tích bọn hắn.
Lý Khánh Thành nửa tin ngửa ngờ tiếp nhận lời giải thích này, cuộc sống sau này nên như thế nào, Nga Nương và ưng nô đều không nói, sự việc này vượt xa tầm bọn họ có thể dự tính, tương lai ra sao đều rơi lên vai Lý Khánh Thành.
Ta tên là Đường Hồng, ta nên làm cái gì?
Phút mê mang ngắn ngủi qua đi, kế hoạch đầu tiên của Lý Khánh Thành chính là lật đổ phản đảng, đoạt lại tất cả những điều vốn nên thuộc về mình.
Bên cạnh hắn chỉ có một thị vệ câm, không nghĩ ra được chủ ý nào, Lý Khánh Thành cứ quay đi quay lại tính toán nửa ngày, không ra manh mối gì đành quyết định trước hết cứ đi được tới đâu hay tới đó.
Nếu đổi sang người bình thường, lúc này nên cùng với gã hầu câm tìm chốn núi rừng xa tít mù khơi, tránh đầu sóng ngọn gió đến hết cuộc đời mới là thượng sách.
Nhưng Lý Khánh Thành loáng thoáng cảm thấy, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, từ đáy lòng của hắn có một thanh âm đang réo: Không thể từ bỏ. Hắn cùng ưng nô thống nhất với nhau xưng huynh gọi đệ, lúc ra ngoài gọi gã là “Ưng ca”. Từ chỗ Nga Nương, bọn họ lấy được một chút tiền bạc, lại nghe được tin chiến loạn Hung Nô xâm chiếm Đại Ngu, định trước cứ về vùng biên bắc xem xét tình hình rồi nói tiếp.
Làm thế nào có thể không ngừng xoay chuyển số tiền đó ở tiền tuyến, hoàn thành nhiệm vụ tích luỹ bước đầu cho kế hoạch khôi phục gia tộc, Lý Khánh Thành thấp thoáng còn chút lo âu. Dù sao trong ký ức của hắn, bất kể ra sao đều không có chút kinh nghiệm buôn bán làm ăn nào, nhưng sự tình đã như trước mắt, bây giờ không đi thì cả đời cũng không thể đi nữa.
Thế là hắn chuẩn bị ít hành trang, lúc tin báo thất thủ lần hai truyền tới Tây Xuyên, hắn cùng ưng nô tiến về Phong Sơn.
May mà thân thủ gã hầu câm tốt, thực ra gã cũng không câm, nhưng mà cực kỳ kiệm lời, ngoại trừ tính cách quá trầm mặc, mọi việc lớn nhỏ chưa bao giờ làm ngược ý Lý Khánh Thành.