"Lên xe đi, tôi bôi thuốc cho em."
"Để tôi."
Mục Diệp đi đến phía này, vừa đi hắn vừa nói.
Hứa Khinh Khinh nghe vậy, gần như không quay đầu lại nhanh chóng kéo Tô Lê chạy đi. Cô chạy rất nhanh, gần như quên mất rằng chân mình còn đang bị đau.
Sau lưng, Tô Kỳ cùng Mục Diệp nhìn nhau, không nói nên lười.
Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao, cô chạy nhanh như vậy làm gì.
Mãi đến khi bước vào cửa lớp, Hứa Khinh Khinh mới dừng lại. Tất nhiên là cô phải nhanh chóng chạy đi, chính là nếu cô còn cùng họ vào trong xe, không chừng không biết đến bao giờ họ mới cho cô ra ngoài.
Tô Lê bị cô kéo một đường đến tận của lớp, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Hứa Khinh Khinh, trong lòng không khỏi thở dài.
Không thể không nói, anh cô chính xác là cầm thú, nhìn xem con gái nhà người ta sợ hãi thế nào đi!
Mễ Đào đã đến lớp từ sáng sớm, giờ phút này đang yên vị ngồi ở chỗ mình. Nhìn Hứa Khinh Khinh cùng Tô Lê cùng nhau từ cửa lớp bước vào, thậm chí lộ ra dáng vẻ có mối quan hệ không tệ. Trong bụng cô ta trở nên hoảng hốt, bất an, không ngừng nhìn hai người quan sát.
Tô Lê nhận được ánh mắt dò xét của Mễ Đào, liếc nhìn, ghé vào tai Hứa Khinh Khinh nói: "Cuối cùng thì cậu cũng biết bạn cùng bàn của mình là loại người như nào rồi chứ?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, khóe mắt Hứa Khinh Khinh chua xót, cô gật đầu một cái, trong giọng nói có chút ủy khuất: "Đã biết."
Tô Lê thở dài, dắt tay cô ra khỏi lớp, nói cho cô biết chuyện xảy ra lúc trước.
Một tháng trước, Tô Lê cùng Mễ Đào quan hệ cũng không tệ lắm, Tô Lê coi Mễ Đào như một người bạn thân. Mễ Đào lại phải lòng nam thần Bùi Tư Nhiên trong lớp, cho nên cô ta đã viết thư tình, nhờ Tô Lê đưa cho hắn.
Bùi ga cùng Tô gia ngày trước đã là bạn bè của nhau, Bùi Tư Nhiên cũng từng gặp Tô Kỳ hồi nhỏ, cũng coi là quen biết nhau. Tô Lê thấy vậy cũng đồng ý, đem bức thư của Mễ Đào đưa cho Bùi Tư Nhiên.
Bất quá, trong mắt Bùi Tư Nhiên dường như chỉ có học tập và nghiệp cứu, hắn không ngại ngùng liền từ chối.
Nhưng mà Mễ Đào không chịu bỏ cuộc, cô ta cho rằng Tô Lê đang ỷ vào việc có quen biết Bùi Tư Nhiên, đích thị cho rằng Tô Lê đã giở trò.
Cô ta liên lạc với mấy tên côn đồ bên ngoài trường, lúc tan học chặn đầu Tô Lê, kéo cô vào trong một góc, đem cởϊ qυầи áo lại sờ soạng khắp người. Nếu không phải hôm đó có một người quen biết Tô Lê đi qua thì cô đã sớm bị cưỡng bức.
Tô Kỳ dĩ nhiên không thể nhìn được em gái bị bắt nạt, hắn tìm người đến tìm Mễ Đào. Mễ Đào rất thông minh, tự biết cô ta làm sai, ngày nào tan học, cô ta liền nhanh chóng đi lên xe, hoàn toàn không để ai bắt được.
Sau đó, Hứa Khinh Khinh mới chuyển đến trường này lại bị Mễ Đào lừa đến chỗ kia.
Chuông vào học vang lên, Hứa Khinh Khinh cùng Tô Kỳ lần lượt vào lớp. Cô trở lại chỗ ngồi, không nói một lời ngồi xuống.
Sau một lúc, Hứa Khinh Khinh cảm giác trên cánh tay truyền tới một trận đau nháu - là Mễ Đào dùng nắp bút chọc vào tay cô.
Hứa Khinh Khinh lạnh lùng nhìn qua, "Chuyện gì?"
Mễ Đào biết Hứa Khinh Khinh tức giận, không thể không tự kéo xệ mặt xuống, "Hứa Khinh Khinh, ngày qua chuyện kia là tớ không đúng, cậu không bị thương ở đâu chứ?"
Mễ Đào vừa nói vừa nhìn lên người cô quan sát.
Hứa Khinh Khinh hừ một tiếng, giọng lãnh đạm, "Không có gì, cũng chỉ là thay thế cô bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp."
"...Tớ...Tớ không phải cố ý." Mễ Đào nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng giải thích, "Cậu biết là, nếu như tớ đến đó, tớ sẽ bị cưỡиɠ ɧϊếp đễn chết. Những người đứng sau Tô Lê đều là một băng đảng, tớ chỉ là một học sinh bình thường, tớ căn bản không thể đấu lại họ."