Ánh mắt băng giá của bọn họ quét qua đám đông, khiến những người mới không khỏi rùng mình.
“Tôi không tin!” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang có chút tái nhợt, trên người đeo một chiếc đồng hồ cực kỳ đắt tiền lại có bụng bia, hắn cắn răng nói: “các ngươi là Tề gia phái tới, nói đi, giá bao nhiêu mới có thể thả tôi trở về?” Người đàn ông cười lạnh, coi như hắn như chết.
Ngoài người đàn ông mặc tây trang, còn có một cô gái trẻ mặc váy trắng, khoảng mười tám tuổi, tuy thân thể hơi run nhưng vẫn thì thào: “Tôi tin đây là sự thật, bởi vì một phút trước tôi mới bị gϊếŧ.”
Không khí trở nên vô cùng u ám và lạnh lẽo, những người mới khác đều tránh ra.
Hai người làm nhiệm vụ cũ liếc nhau, trong mắt thấy được sự giễu cợt, người đàn ông ác ý nói: “Các ngươi có biết ai có thể tiến vào không gian chủ thần không?”
Đôi mắt của hắn hung ác nhìn những người mới đang run rẩy cho đến khi nhìn thấy Lam Hạ Diệp , ác ý trong mắt hắn tiêu tan một chút, ngay từ đầu hắn đã chú ý tới người phụ nữ này, khuôn mặt thuần khiết ưu nhã vô song, lông mày đẹp như sương khiến người ta muốn che chở.
Ngược lại, cô từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, quan sát họ và những thứ xung quanh.
Nếu không phải không gian chủ thần thông báo đợt này người làm nhiệm vụ chính thức chỉ có hắn và Quan hồng, hắn còn tưởng rằng đây cũng là người làm nhiệm vụ chính thức.
“Cái gì vậy?” Một thanh niên trông giống như sinh viên đại học tò mò hỏi khi thấy người đàn ông đó dừng lại.
Người đàn ông khẽ liếc hắn một cái, mất đi hứng thú cùng người mới thân thiết, “đã Chết hoặc là sắp chết.”
Nhìn thấy người mới lập tức tái nhợt, hắn tiếp tục bổ sung: “Chỉ có tham gia nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống tiếp, cố lên đi, người mới. ngươi không thể tưởng tượng được lợi ích của việc trở thành người làm nhiệm vụ chính thức. "
(Editor: sau này mình sẽ dùng từ “ nhiệm vụ giả” thay cho từ “người làm nhiệm vụ” nhé!)
“Thời kỳ an toàn sắp hết rồi.” Nữ nhân tóc ngắn Quan Hồng cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhanh: “Đây là thế giới cấp E, nhiệm vụ tương đối đơn giản, người mới chỉ cần sống được một tuần, theo kịp cùng ta đi đến nơi an toàn. ”
Quan Hồng nói xong liền lập tức di chuyển.
Khi cô di chuyển, từ trường xung quanh cũng thay đổi, rào cản vô hình dường như biến mất.
Những người đi đường xung quanh kinh ngạc nhìn về phía đoàn người, chưa kịp suy nghĩ xem những người này từ đâu đến thì cả người đã tách ra.
Một người đàn ông vô cảm xuất hiện sau lưng, cơ thể anh ta bao phủ bởi những quầng sáng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, ngón tay bay lên, mạnh mẽ xé toạc những người qua đường xung quanh, tưới máu họ lên người anh ta.
“A!” Người đàn ông mặc đồ tây trang kinh hãi kêu lên khi nhìn thấy màn này, nhanh chóng đuổi theo Quan Hồng , “Đừng bỏ lại tôi!”
Thế giới yên bình trong phút chốc bị đảo lộn, nhiều chuyện kỳ
quặc như vậy xuất hiện trên đường.
Quan Hồng cùng nhiệm vụ giả Lưu Vĩ Cường , đã nhanh chóng tránh những cái đó quái nhân và nhanh chóng đi đến một cửa hàng tiện lợi. Lam Hạ Diệp cũng rất căng thẳng. Bở vì kiếp trước đã từng trải qua, bị tang thi săn đuổi. Cô bình tĩnh quan sát xung quanh, né tránh đòn tấn công của con quái vật, nghiên người nhảy vào cửa hàng tiện lợi.
Mà Quan Hồng cùng Lưu Vĩ Cường đã chuẩn bị ra tay giúp đỡ những người mới, lúc này ánh mắt có chút kinh ngạc liếc nhìn Lam Hạ Diệp , sau đó hướng ra bên ngoài cửa hàng, đưa những người mới vào, nhanh chóng kéo cửa của cửa hàng tiện lợi xuống.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi sững sờ nhìn họ, vội vàng chạy ra khỏi quầy thu ngân để ngăn họ lại, "Các người đang làm gì vậy?"