Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 31.2: Tớ đau lòng cho cô ấy

Cuối cùng, anh duỗi tay ra đem cô ôm vào lòng, lòng bàn tay ấm áp đỡ sau đầu cô tựa vào trong ngực anh.

Nhẫn nhịn và kiềm chế, nhưng hơi thở lại ướŧ áŧ nóng rực, nhẹ nhàng quét qua ngọn tóc bên tai cô, mỗi một chút, linh hồn cô phảng phất như đang run rẩy.

“Diệp Gia.” Anh nhẹ giọng kêu tên cô.

Có trời mới biết cô thích nghe hai chữ này phát ra từ đầu lưỡi của anh đến nhường nào, đặc biệt như thế, như thể được yêu chiều, được thương yêu.

“Mặc kệ là tốt hay xấu, từ nay về sau, Diệp Gia em, là người con gái của Phó Tri Duyên tôi.”

Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, âm cuối giương lên: “Hiểu chứ?”

Bông tuyết rơi trên vai anh, lặng lẽ không tiếng động.

Diệp Gia ngơ ngác mà ngẩng đầu, chóp mũi nhỏ nhắn vẫn còn đang ửng đỏ.

Cô lắc lắc đầu, hình như...không hiểu.

“Làm người con gái của anh, là ở trước mặt anh, em có thể tùy hứng, có thể làm điều xấu, có thể làm bất cứ điều gì em muốn, nhưng chỉ được phép làm trước mặt anh. Còn đối với người khác, không làm điều gì thẹn với lương tâm là được, đừng để ý quá nhiều.” Tay anh đặt lên vai cô, khom người nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Giờ nghe hiểu rồi?”

Giờ phút này, ngũ quan của anh đã ẩn đi những góc cạnh sắc nhọn, trở nên dịu dàng như bức tranh thủy mặc dưới ánh đèn đường.

Trong lòng Diệp Gia rối tung rối mù, cuối cùng gật gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Anh nói, cô có thể làm người con gái của anh.

Ban đêm, Phó Tri Duyên nằm trên giường trằn trọc mấy lần vẫn không ngủ được. Rốt cuộc là ngồi dậy, lấy điện thoại ra thuận tay gọi cho Mục Sâm.

Đầu dây bên kia, Mục Sâm giật mình một cái rồi từ trên giường bò dậy, tiện tay lấy đồng phục ở bên cạnh giường chuẩn bị mặc vào người, một khi nhận được điện thoại của Phó Tri Duyên thì bất kể có ngủ say đến đâu thì anh ấy đều có thể phục hồi tinh thần ngay lập tức, tại thời điểm này, những cuộc gọi được gọi đến thì đều là trường hợp khẩn cấp.

“Phó đội, tình huống gì thế?” Giọng anh ấy sốt sắng.

Phó Tri Duyên đi tới gần cửa sổ: “Tìm cậu uống rượu.”

Mặt trời mọc ở đằng tây rồi?

Mục Sâm nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Bây giờ?”

“Ừ.”

Phó Tri Duyên xách theo hai bình rượu đi đến nhà Mục Sâm, đây là một căn ký túc xá dành cho người độc thân điển hình, quần áo bẩn thì vứt lung tung, trên bàn vẫn còn vỏ rượu mà hôm trước vẫn chưa uống xong, bên cạnh còn để mấy món nhắm rượu, Mục Sâm bưng một đĩa đậu phộng rang từ trong phòng bếp ra.

“Vụ án nào làm khó đội trưởng Phó của chúng ta vậy, nửa đêm còn không đi ngủ, lại muốn đến đây trò chuyện với tớ?” Mục Sâm đoán rằng...chắc là vì công việc, chứ ngoài công việc thì không nghĩ được cái gì khác, Mục Sâm thấy rằng, nếu chưa bước chân vào ngành này, thì kiểu người nghiêm túc chăm chỉ, thái độ nghiêm cẩn, ghiền công việc như Phó Tri Duyên, chắc chắn sẽ là trụ cột của công ty, rường cột của đất nước, nói không chừng còn có thể dấn thân vào con đường “nhân sinh người thắng chi lộ” của “nhậm chức CEO thắng lấy bạch phú mỹ”.(*)

(*Đây là câu nói nằm trong vở kịch “Vạn vạn không ngờ tới” của nhân vật Vương Đại Chùy, “Không bao lâu nữa, tôi sẽ được thăng chức và tăng lương, trở thành tổng giám đốc, đảm nhận làm CEO, kết hôn với bạch phú mỹ và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình, nghĩ nghĩ còn có chút phấn khích.”)

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ấy và Phó Tri Duyên đã chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, khi còn học tiểu học, giáo viên yêu cầu học sinh đứng lên nói về lý tưởng của mình, người nói muốn trở thành nhà khoa học thì giờ đang là nhân viên công chức, người nói muốn trở thành nhà khảo cổ học thì giờ đang làm nhân viên ngân hàng, người nói muốn làm nhà văn thì giờ lại làm giáo viên, lúc nhỏ Mục Sâm từng ước mơ trở thành phi hành gia trong không gian...

Nhưng Phó Tri Duyên, trước giờ chưa từng thay đổi.

Anh nói: “Em lớn lên muốn trở thành cảnh sát nhân dân.”

Mục Sâm vẫn nhớ như in ánh mắt của anh, kiên định, kiên quyết, không hề thay đổi...

Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ thay đổi.

Phó Tri Duyên đặt chai rượu lên trên bàn, nhàn nhạt nói: “Không có vụ án.”

Mục Sâm lấy hai cái ly rượu từ trong tủ ra, đang định cảm thán một phen thì Phó Tri Duyên lại nói thêm: “Nếu tớ không hiểu về một vụ án, mà đi tìm cậu...thì càng lãng phí thời gian hơn.”

“.....” Mục Sâm trợn tròn mắt, thật muốn tống cổ anh ra ngoài.

Nếu không thì phải nói như thế nào, thằng cha này IQ thì cao mà EQ thì thấp, nửa đêm nửa hôm còn lôi người ta ra khỏi giường để uống rượu cùng mình, mà còn không chịu nói chuyện cho đàng hoàng.

Phó Tri Duyên đã ngồi xuống bàn nhỏ, rót hai ly rượu trắng, Mục Sâm đi qua, ngồi xuống cùng anh, vỗ vỗ vai anh: “Thế nên...không phải là công việc, chẳng lẽ cậu muốn trò chuyện với tớ về vấn đề tình cảm?”

“Ừ.”

Một chữ “ừ” của anh, làm cho cái tay đang cầm rượu của Mục Sâm run lên.

“Tớ có người yêu rồi.” Anh nói.

Tay của Mục Sâm tiếp tục run rẩy, anh tiếp tục nói.

“Tớ nhớ cô ấy.”

Mục Sâm bị dọa tới mức nhanh chóng ăn một hột đậu phộng.

Nghe Phó Tri Duyên lảm nhảm về nỗi lòng của một cậu thiếu niên của chính bản thân anh, Mục Sâm cảm thấy cái thế giới này, con mẹ nó trở nên thật hư ảo.

“Cậu nhớ cô gái của cậu thì cậu đi tìm cô ấy đi!” Mục Sâm nhấp một ngụm rượu để kìm nén sự kinh hoàng trong lòng mình.

“Cô ấy ngủ rồi, không tiện quấy rầy.”

“Thế nên, tìm tớ?” Mục Sâm đen mặt, chẳng nhẽ hắn chưa ngủ chắc! Trong mơ, ngay cả vợ hắn cũng cưới luôn rồi! Liền bị một cuộc gọi của cậu réo đến, cô vợ cũng chạy mất tiêu, con mẹ nó kết quả cậu còn qua đây rải một đường thức ăn chó!

“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện.” Phó Tri Duyên nói.

Haiz, nói đi nói đi.

“Biết tớ có người yêu, cậu không kinh ngạc?” Phó Tri Duyên đang tìm lời để nói, tình cảm trong lòng chằng chịt trăm mớ, nghẹn đến mức khó chịu.

“Kinh ngạc cái nỗi gì.” Giọng địa phương của Mục Sâm lại phát ra nữa rồi: “Cậu và Diệp Gia kia thường xuyên qua lại, ở trong cục chúng ta, ngay cả ông chú quét nhà cũng đều nhìn ra được đó biết chưa.”

“Rõ ràng đến như thế?”

Mục Sâm cười cười, ‘trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường’, Phó Tri Duyên đối với Diệp Gia như thế nào, có lẽ bản thân anh cũng không biết rõ, người khác chỉ cần thoáng nhìn so sánh thái độ trước đây của anh đối với những người theo đuổi anh, là có thể nhận ra ngay.

“Cậu với cô ấy tiến đến bước nào rồi? Lên giường chưa?”

Vẻ mặt Phó Tri Duyên lập tức nghiêm túc, trong sự nghiêm túc lại có chút sự miệt thị, tư thái bưng hoa sen trắng, khinh thường mắng một tiếng: "Lưu manh."

Mục Sâm ôm bụng cười: “Thì...so với cậu, chúng tớ đều là lưu manh, nhưng mà Phó đội à, cậu tính khi nào sẽ...ừm, trị cô nhóc đó?”

Nói ba câu vẫn không rời được cái chuyện nằm ở đũng quần đó.

“Ngày đám cưới.” Anh trịnh trọng đáp.

Mục Sâm chớp chớp mắt, xác định Phó Tri Duyên không hề nói giỡn, rồi giơ ngón tay cái lên với anh.

“Trâu bò.”

Từ nhỏ Phó Tri Duyên đã được gia đình giáo dục nghiêm khắc, đọc sách của các thánh nhân về sự nhân nghĩa và liêm sỉ mà lớn lên, vì vậy quan niệm của anh tương đối bảo thủ rất nhiều, 28 năm nay, anh thủ thân như ngọc, tu thân tự giữ, không lăng nhăng, không qua lại với nhiều bạn bè, vẻ đẹp của Vu Sơn, tình yêu thủy chung son sắt, chỉ tay trong tay với người mình yêu, tất nhiên người đó chỉ có thể là vợ của anh.

“Lại nói tiếp, Diệp Gia cũng không tính là người nổi bật nhất trong số những người theo đuổi cậu, tại sao cậu lại chọn cô ấy thế?” Mục Sâm hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng mình.

Phó Tri Duyên nghĩ rất lâu rồi nói: “Tớ đau lòng cho cô ấy.”

Mục Sâm khó hiểu.

Phó Tri Duyên ôm ngực, hiểu nhiên cũng có chút nghi hoặc: “Không biết tại sao, chỉ là rất muốn...thương yêu cô ấy.”

Mục Sâm đã hiểu, để khiến Phó Tri Duyên ngay từ bắt đầu bất chấp tất cả để yêu một người phụ nữ điên cuồng là hoàn toàn không thực tế.

Trái tim của anh rất lớn, chứa đựng cả quốc gia và thiên hạ, nhưng nếu có một vùng trời đất nhỏ được chia ra, yêu thương người phụ nữ của mình, thì cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Sau ba đợt rượu, Mục Sâm gục trên ghế ngủ say như con lợn chết, ngáy to ngất trời, Phó Tri Duyên thu dọn phòng một chút, tắt đèn rồi đi ra ngoài, trăng đêm nay rất tròn, khi đi thì vui mà khi về thì hạnh phúc, có bạn tốt, cũng có người con gái anh yêu, Phó Tri Duyên cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ viên mãn đến thế.