Bệnh viện nhân dân số 3.
Có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí, giường bệnh được kê trên hành lang, khắp nơi là những bệnh nhân đi một mình, khom người dựa vào tường.
Diệp Gia và Lục Cảnh một trước một sau chạy vào phòng cấp cứu, Đào Địch vừa nhìn thấy bọn họ thì liền chạy đến đón, mắt cô ấy rất đỏ, hẳn là vừa mới khóc xong, lớp trang điểm che đi đôi mắt quầng thâm đã không còn rõ nữa.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Diệp Gia nhìn bộ dạng của Đào Địch khá là bị dọa sợ: “Trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, bây giờ nói rõ được rồi chứ! A Phi rốt cuộc là bị làm sao vậy!”
Đào Địch cầm khăn giấy lau giọt lệ nơi khóe mắt, quay đầu nhìn vào phòng phẫu thuật sau lưng, giọng nói còn chút run rẩy: “Nó nợ tiền người ta, lúc chiều mấy tên đó tìm đến tận cửa...chặt đi ba ngón tay của nó!”
Diệp Gia nghe vậy, thân hình đột nhiên run lên, suýt nữa đứng không vững, Lục Cảnh vội vàng đỡ lấy cô.
“Ba...ba ngón tay!” Diệp Gia lắc đầu không thể tin được!
Ngón tay không còn nữa, vậy không phải là... tàn phế ư?
Đúng lúc này, bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang xuống.
Diệp Gia trừng lớn hai mắt, đồng tử kịch liệt run rẩy, cô nhìn vũng máu trước áo phẫu thuật, suýt nữa thì té xỉu, vào 13 năm trước, Đại ca ca...cũng là một đầu đầy máu như vậy...
Và kể từ đó, cô nhìn thấy máu thì liền sợ hãi.
Cực kỳ sợ hãi...
Đào Địch nhào tới túm lấy tay của bác sĩ, kích động hỏi: “Bác sĩ! Em tôi, em tôi thế nào rồi ạ!”
“Máu đã ngừng chảy rồi, chỉ là ngón tay bị đứt... bởi vì môi trường tồi tệ với thời gian quá lâu, cho nên không có cách nào nối lại được, xin lỗi.”
Diệp Gia dựa vào tường, miễn cưỡng đứng vững thân hình, lỗ tai cô ù ù không ngừng, thế giới một mảnh ồn ào hỗn loạn.
“Đứt rồi... không có cách nào nối lại được?” Cô run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy Đào Địch đã ngồi dựa vào tường, nước mắt tuôn rơi như dây hạt trân châu bị đứt.
“Là do chị không tốt, không xem chừng nó kỹ.” Đào Địch khóc nức nở tự trách bản thân: “Mấy người chúng ta đã lớn lên cùng nhau, nó chính là em trai ruột của chị a!”
Lục Cảnh bước qua an ủi Đào Địch, cả một buổi chiều, ba người đều ở ngoài phòng phẫu thuật, cho đến khi Đường Phi được y tá đẩy ra khỏi phòng mổ, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, người không còn sức lực để nói, chỉ dùng ánh mắt để an ủi ba người.
“Mấy cô cậu ai là người nhà của bệnh nhân, đi qua nộp viện phí.” Y tá cầm hóa đơn đi tới nói.
“Để chị đi.” Đào Địch nói xong thì trực tiếp đi theo y tá, Diệp Gia cũng đi cùng cô ấy, Lục Cảnh thì vẫn luôn ở cùng với Đường Phi trong phòng bệnh.
Sau khi Đào Địch thanh toán viện phí xong liền đến căn tin mua chút cháo và đồ ăn kèm, trong phòng bệnh, Lục Cảnh đang nói chuyện với Đường Phi, tay Đường Phi bị băng bó như xác ướp, có thể thấy rõ ba ngón tay bên trái bị thiếu hụt.
Đào Địch đặt đồ ăn lên bàn, hỏi Lục Cảnh: “Tiểu Gia đâu?”
“Không phải là đi cùng với chị à?”
“Chị đến căntin mua cơm, nó nói nó trở về trước.” Trái tim Đào Địch lập tức chùng xuống: “Chết rồi!”
“Sao vậy?”
“Chắn chắn là Diệp Gia đi tìm bọn chúng rồi!”
“Ai?”
“Bọn Triệu Đại Cường! Hồi nãy nó hỏi chị là A Phi nợ tiền ai, chị đã nói là... đám người mở sòng bạc ở phố Long Hưng!”
Lục Cảnh nghe xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài, Đào Địch cũng không nghĩ nhiều, dặn dò y tá chăm sóc tốt cho Đường Phi xong liền túm lấy áo khoác đuổi theo Lục Cảnh.
Hai người nôn nóng ở bên đường bắt taxi.
Trong xe, sắc mặt Đào Địch đã tái nhợt vì sợ hãi, một mình Diệp Gia đến phố Long Hưng tìm Triệu Đại Cường, tuyệt đối sẽ không chiếm được tiện nghi gì! Nói không chừng còn bị ức hϊếp...
Đám người đó không phải là thứ dễ đυ.ng vào!
Tay cô không tự chủ được run lên, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, trực tiếp ấn gọi cho Mục Sâm.
Đèn trong phòng bao của ktv mờ mờ ảo ảo, chỉ có hai người một nam một nữ.
Bây giờ đã vào đông, nhưng người phụ nữ lại mặc quần áo tiêu chuẩn của mùa hè, váy ngắn cùng áo hai dây đính kim sa, , có thể thấy lờ mờ tóc highlight màu tím đậm, sâu thẳm như màn đêm.
Gương mặt cô trang điểm rất đậm, nước da trắng đến khó tin, phấn mắt trên mí mắt dày đến mức nuốt chửng mọi thứ, lông mi giả dài và dày, miệng đỏ như sắp chảy ra máu. Giữa xương quai xanh mảnh mai có xăm một con bướm, nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Diệp Gia ngồi bên cạnh người đàn ông, rót rượu cho hắn, hết chén này đến chén khác, bàn tay của hắn ta đặt lên eo cô, vuốt ve, khiến cô thật ghê tởm buồn nôn, nhưng cô vẫn tươi cười hoan nghênh như cũ, trên tay cầm bia, rót cho hắn ta uống tới chết.
Cuối cùng, gã đàn ông không thể chịu đựng được nữa, choáng váng nằm ngửa trên ghế sô pha. Diệp Gia đứng dậy, đi đến bệ điều khiển cạnh tường, bật thiết bị âm thanh ktv lên mức tối đa, xoay người quay lại, nhìn xuống người đàn ông với đôi mắt lạnh lùng.
Triệu Đại Cường, chủ nợ của Đường Phi.
Cô đưa tay vào túi xách, thuần thục mà rút ra con dao găm.
Rồi cầm lấy cái tay thô to béo và dính đầy dầu dưới da của hắn lên.
Hắn ta đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Diệp Gia ấn lòng bàn tay của hắn trên bàn, năm ngón tay xòe ra.
Dao găm sắc bén phát ra ánh sáng, lưỡi dao nằm giữa ngón tay của hắn, Diệp Gia so sánh, ngón út, ngón giữa, ngón áp út...
Ba ngón tay bị chặt đứt của Đường Phi, còn có thể trở lại sao?
Diệp Gia nắm chặt tay con dao, vì sinh lý mà cô không khỏi run rẩy, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Đại Cường, hắn vẫn...ngủ đến vô tri vô giác.
Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất...