Phó Tri Duyên dường như cũng không ngờ cơn mưa này lại ập đến, anh sững sờ, cầm giáo án trên tay, cảm thấy hơi bất lực, nhìn có vẻ anh cũng không mang theo ô.
Diệp Gia liếc nhìn ra ngoài và thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu ở bóng râm trên đường cách đó 100m.
Một quý ông khiêm tốn như Phó Tri Duyên thì chắc chắn sẽ không nguyện ý ướt như chuột lột.
Diệp Gia cúi đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười giảo hoạt, ngẩng đầu nhìn thấy cái nhìn của anh, cô lập tức kiềm chế ý cười, tỉnh bơ như không.
Ngay khi Diệp Gia vui mừng khôn xiết, thì giọng nói của một người đàn ông truyền đến: “Thầy Phó, thầy không có ô sao?”
Trong phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ nhiệt tình tăng vọt, nhanh chóng lấy ra một chiếc ô đen đưa cho Phó Tri Duyên: “Đây là ô khẩn cấp mà trường học chuẩn bị cho giáo viên, cho thầy.”
“Cảm ơn.” Phó Tri Duyên nhận lấy ô.
Diệp Gia nhìn cái đức hạnh hết sức vui mừng của Tiểu Vương, đoán chắc là fan boy của Phó Tri Duyên rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tựa như con dao chỉ xém chút muốn đυ.c một lỗ trên mặt anh bảo vệ.
Phó Tri Duyên nhìn Diệp Gia một cái, cô lờ mờ cảm thấy khóe miệng anh nhếch lên cười mà như không cười.
Phó Tri Duyên quay mặt đi, lại nhìn nhìn mưa to bên ngoài, sương mù dày đặc tràn ngập không trung, cơn mưa này cỏ vẻ tạm thời không dứt.
Ngay khi Diệp Gia nghĩ rằng lúc này Phó Tri Duyên muốn vứt cô ở nơi này một mình rồi rời đi, thì Phó Tri Duyên lại nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Anh quay lại và đi vào trong tòa nhà dạy học.
Anh ấy có ý gì?
Là bảo cô đi đi, hay là bảo cô đi theo anh?
Diệp Gia không chắc, Phó Tri Duyên đã đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn cô lần nữa, , một tia chớp cắt ngang bầu trời ở đằng xa, soi rõ khuôn mặt trầm lặng của anh.
Tinh thần của Diệp Gia chấn động, là ý thứ hai.
“Giáo sư Phó, anh đợi em một lát, em đem xe khóa cái đã!” Diệp Gia vui sướиɠ mà hô to một tiếng, trong mắt giữa mày đều là ý cười, cầm khóa xe “răng rắc” một tiếng khóa lại xe máy điện, xách theo hộp thức ăn, bước nhanh bắt kịp tốc độ của Phó Tri Duyên, mỗi bước chân đều vui sướиɠ.
Thật vui vẻ nha!
Diệp Gia tung ta tung tăng đi theo sau Phó Tri Duyên, vào thang máy, đi đến một phòng làm việc ở lầu năm, Phó Tri Duyên lấy chìa khóa mở cửa ra, bước vào phòng bật đèn, đèn điện nhấp nháy sáng lên.
Phòng làm việc được bài trí gọn gàng, với một cái bàn làm việc bằng gỗ đen sạch sẽ và bể cá trên bàn, có hai con cá vàng trong đó, hộp đựng bút có vài cây bút bên trong, và một bên phòng đặt một chiếc ghế sofa da màu đen trông khá là cao cấp. Phía bên kia kê một giá sách gỗ thẳng đứng dựa vào tường.
Sau khi vào phòng, anh cởϊ áσ khoác đồng phục treo lên mắc áo, để lộ ra bên trong đang mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Anh cầm điều khiển điều hòa trên tủ, bật máy lạnh, xua đi cái nóng bức trong phòng.
Ở đây là văn phòng làm việc của anh ấy nha!
Diệp Gia vẫn lúng túng đứng ở cửa, cảm thấy bất an, Phó Tri Duyên chỉ chỉ vào sô pha, ý bảo cô qua đó ngồi.
Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu, dịch đến bên sô pha, đặt hộp thức ăn lên bàn khách, sau đó ngồi xuống.
Ý của anh là để cô ngồi ở đây đợi mưa tạnh.
Phó Tri Duyên bước đến bệ cửa sổ, mang mấy chậu cây xanh bên ngoài vào, đặt ở góc tường để tránh mưa gió. Sau đó anh lại quay lại, lấy bịch thức ăn cho cá vàng trên tủ rồi rắc một vài hạt thức ăn cho cá ở bên trong.
Diệp Gia nhìn anh chăm sóc hoa cỏ, lại cho cá vàng ăn, rồi xoay người đóng cửa sổ lại một cách kỹ lưỡng, lúc này, khí lạnh trên người Phó Tri Duyên cũng không còn, ánh mắt ôn hòa, bớt đi sự xa cách và vẻ lạnh lùng trước đây.
Đem lại cho người khác cảm giác thật thoải mái.
Sau đó anh cầm một tài liệu trên bàn lên, đồng thời lấy bút từ ống đựng bút, ngả người trên ghế, bắt đầu đọc.
Anh ấy cần phải làm việc rồi sao.
Diệp Gia quy củ ngồi trên sô pha, ánh mắt tò mò mà nhìn một lượt toàn bộ đồ đạc trong văn phòng, không muốn bỏ sót một kẽ hở nào.
Một lúc lâu sau, Phó Tri Duyên nâng mắt lên, liếc cô một cái, nói: “Chán thì có thể xem TV.” Anh chỉ vào chiếc TV LCD màn hình lớn treo trên tường.
Văn phòng này, cách bố trí cũng tốt dữ ha!
Diệp Gia liên tục lắc đầu: “Không xem, không muốn quấy rầy anh làm việc.”
Cô rất hiểu chuyện đó nha.
Phó Tri Duyên không nói gì, lại chuyển sự chú ý vào tài liệu, thờ ơ nói: “Cô có thể đọc sách trên kệ.”
Anh sợ cô chán à? Diệp Gia nhếch miệng trộm cười cười, thật ra cô chỉ cần nhìn anh là đủ rồi.
Diệp Gia vẫn là đứng dậy rồi đi tới tủ sách, tủ sách rất lớn, màu gỗ sẫm giống như bàn làm việc, có rất nhiều sách, phần lớn là sách chuyên ngành bằng tiếng nước ngoài. Bìa sách cứng dày bên trên mạ vàng chữ cái tiếng Anh. Diệp Gia đi đến tủ sách khác, ở đây toàn là sách vở tiếng Trung gồm khoa học xã hội và văn học, tất nhiên có nhiều nhất vẫn là sách chuyên ngành điều tra tội phạm.
Sách là thứ mà cô ngán ngẩm nhất.
Nhưng mà xem ra Phó Tri Duyên lại rất là thích đọc sách.
“Giáo sư Phó, em có thể tùy ý xem được không?” Diệp Gia quay đầu hỏi.
“Ừ.” Anh không ngẩng đầu lên, thờ ơ đáp.
Diệp Gia nhẹ nhàng mở tủ sách ra, liếc nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại một cuốn sách trên tầng thứ ba, tên là "Bảo tàng ngây thơ”.
Ngay lập tức cô bị thu hút bởi tên cuốn sách.
Cô kiễng chân vươn tay với lấy quyển sách, cô cao 1m60, đầu ngón tay đã chạm vào bìa sách rồi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nhảy thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn không với tới.
Cuối cùng, bàn làm việc bên kia hình như có chút tiếng động, Diệp Gia hết sức chuyên chú lấy sách, không để ý rằng Phó Tri Duyên đã đi đến sau lưng cô, anh vươn tay lấy sách ra khỏi kệ, Diệp Gia vừa quay đầu đã thấy khoảng cách giữa anh và cô chỉ cách một tấc, phần bụng anh sát vào lưng cô, dễ như trở bàn tay lấy sách ra, Diệp Gia nín thở, không dám thở mạnh.
Anh cao chừng 1m85, cô quay đầu vừa vặn ánh mắt nhìn thẳng đến ngực anh, chiếc áo sơ mi được cài nghiêm chỉnh tỉ mỉ, tôn lên cảm giác cơ bắp ở ngực anh.
Nuốt xuống ngụm nước bọt... cổ họng có chút bốc khói.
“Cái này?”
“Dạ.” Diệp Gia liên tục gật đầu.
Anh đưa quyển sách “Bảo tàng ngây thơ” cho cô, Diệp Gia hơi hơi cười: “Cảm ơn giáo sư Phó.”
Anh không nói gì, quay người về chỗ cũ.
Diệp Gia cầm lấy quyển sách “Bảo tàng của sự hồn nhiên” rồi hỏi anh: “Thầy Phó, quyển sách này nói về cái gì vậy ạ?”
Nhìn dáng vẻ tò mò của cô rất giống với học sinh tràn ngập lòng hiếu học.
“Một câu chuyện tình yêu.” Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Diệp Gia, anh ho nhẹ rồi tiếp tục giải thích: “Tình yêu là một trong những mô tip vĩnh cửu của văn học.”
Anh thích đọc sách văn học, nên tự nhiên không tránh được đề cập đến...
Đợi đã... giải thích nhiều như vậy làm gì.
Hừ.
Phó Tri Duyên không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Diệp Gia mím môi cười, cầm sách nhưng không có đọc, tâm trí đều đổ dồn trên người anh.
Cơn mưa rào ngoài cửa sổ đến nhanh rồi đi cũng nhanh, Diệp Gia có chút rầu rĩ, chỉ mong cơn mưa này có thể kéo dài thêm một chút nữa thôi!
Rốt cuộc Phó Tri Duyên cũng ho nhẹ một tiếng.
Cơ hội tốt!
“Em có nấu một ít đồ ăn ạ, có thể trị ho và hen suyễn.”
“Tôi uống thuốc rồi.” Anh nói.
Có nghĩa là từ chối, trong lòng Diệp Gia hiểu rõ, trong mắt chớp chớp, lóe lên ánh nước, thở hổn hển, vụng về đáp: "À.”
Lông mày hơi nhíu lại, mí mắt rũ xuống, bàn tay đang liều mạng nắm lấy dây túi đeo chéo trước mặt, thân thể khẽ run lên.
... Hành vi của bộ dạng buồn bã.
Anh bất lực bỏ tập tài liệu trên tay xuống, mặc dù hiện tại anh không có khẩu vị, nhưng bữa này nếu anh không ăn, nói không chừng cô sẽ khóc lóc ở đây cho anh xem, đến lúc đó, nếu bị các giáo viên khác nhìn thấy thì có thể sẽ bị nói những lời không hay.
Đợi đã... nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, bây giờ đem cô đuổi đi ngay thì không phải là được rồi sao?
Ừm, phải đuổi cô ấy đi trước khi cô ấy khóc mới được.
“Vẫn là... có chút đói rồi.” Anh buột miệng thốt ra không ngờ là câu này.
Diệp Gia phấn chấn tinh thần, vui mừng khôn xiết, cô nhanh chóng lấy ra một đôi đũa và thìa nhỏ trong túi xách đặt bên cạnh hộp cơm, giống như một bà nội trợ nhỏ, ngoan ngoãn chờ đợi anh.
Phó Tri Duyên đều hoài nghi rằng bộ dạng buồn bã hồi nãy chỉ là giả vờ?
Cuối cùng anh cũng đứng dậy, bước đến và ngồi bên cạnh cô.
Diệp Gia cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, tâm trí xao động, nhanh chóng đưa đũa và muỗng cho anh, đồng thời nói thêm: “Đều rất sạch sẽ, em đã rửa nhiều lần rồi.”
Nói xong, cô mở hộp thức ăn ra, tầng một là món tráng miệng khoai từ mứt táo óng ánh miếng cam vàng, tầng thứ hai là món canh phổi heo củ quả.
Nhìn thấy phổi lợn, Phó Tri Duyên cau mày, dạ dày của anh không tốt lắm, căn bản không ăn mấy loại nội tạng của động vật.
Vừa nhìn thấy Phó Tri Duyên cau mày, Diệp Gia lập tức vụng về hoảng loạn mà giải thích: “Cái này... không có mỡ, em đặc biệt lọc sạch hết dầu mỡ rồi, phổi heo cũng không có mùi, em toàn chọn những nguyên liệu tốt nhất thôi, hầm với lửa nhỏ, sau đó cho hạnh nhân với la hán quả vào để khử mùi tanh...” Không đợi Diệp Gia nói hết quy trình nấu nướng, Phó Tri Duyên đã cầm muỗng lên múc một thìa canh phổi heo, nhẹ nhàng nếm thử một miếng.
Diệp Gia lập tức im miệng, vẻ mặt có chút lo lắng, lại có chút chờ mong.
“Ngon không ạ?”
Như lời cô nói, nội tạng không hề có mùi tanh, ngược lại còn có vị tươi mát đọng lại nơi đầu lưỡi, phổi heo hầm rất có độ dai, nước dùng lại càng ngon vô cùng.
Tuy Phó Tri Duyên là người chưa bao giờ có sở thích đặc biệt với đồ ăn, lúc này không khỏi muốn nếm thử thêm vài miếng.
Thật sự là... ngon đó!
Nhìn anh thưởng thức một cách nghiêm túc như vậy, trái tim Diệp Gia tựa như được rót thêm hũ mật, đợi anh ăn được kha khá rồi, cô lại đẩy món tráng miệng đến trước mặt anh: “Anh nếm thử tiếp món này đi, trị ho thanh phối khá hiệu quả đó.”
Phó Tri Duyên múc một muỗng khoai từ mứt táo cho vào miệng, trong nháy mắt vị ngọt thanh mát hoàn toàn bao trùm đầu lưỡi, khoai từ tan chảy trong miệng, bản chất những thứ này là những nguyên liệu rất bình thường, nhưng kết hợp chúng với nhau, nó trở thành món ăn rất ngon khi được tạo bởi tay nghề của cô!
Anh nhớ lại lần đó ở nhà ông Từ, cô tính toán chính xác thời gian, bộ dạng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm độ lửa... rất có tâm.
Không chỉ vì phép lịch sự, mà còn vì món ngon mê hoặc lòng người này, anh ăn hết không để thừa chút nào, điều hiếm thấy đối với Phó Tri Duyên người có khẩu vị không tốt.
Không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh mới có được cảm giác no bụng như này.
“Cảm ơn, rất là ngon.” Anh đúng thời điểm mà nói cảm ơn cô.
Đãi anh ăn xong, Diệp Gia thu dọn mấy hộp đồ ăn, miệng lầm bầm nói: “Lần trước anh nói là, loại người như em thế này mà được ông Từ yêu thích thì khá là lợi hại.”
Phó Tri Duyên liếc nhìn cô, con nhóc thật khá, ăn đồ của cô xong, vừa quay đầu lại cùng anh tranh luận những lời tàn nhẫn đó.
Muốn làm cho anh thấy áy náy sao?
Anh bâng quơ nhìn cô mà đánh giá, tuổi tác còn nhỏ, lòng dạ không ít.
Cô nàng này...