Đầu tháng 9 sắp đến mùa tựu trường.
Sân trường đám đông ồ ạt, náo nhiệt phi thường.
Mấy người Diệp Gia, Đào Địch và Đường Phi đưa Lục Cảnh đến đại học S báo danh, dáng người Đường Phi nhỏ, nhưng sức lực khá mạnh, một vai vác chăn bông, một vai vác bao tải, như cưỡi ngựa xem hoa mà ngắm nhìn khuôn viên trường học, bầu không khí của trường đại học là thứ bọn họ chưa từng tiếp xúc, nên mọi thứ đều cảm thấy lạ lẫm, cậu ta không khỏi thở dài: “Trường học mấy cậu lớn thật đấy! Nếu như không có cái gì dẫn đường thì chắc bị lạc mất.”
Diệp Gia và Đào Địch kéo hai cái vali giúp Lục Cảnh, Diệp Gia cười chỉ vào dưới cây ngô đồng trước mặt: “Vâng, người dẫn đường đến rồi.”
Chỉ thấy Tô Mễ mặc chiếc váy liền thân màu xanh nước biển, đứng từ xa vẫy vẫy tay với họ, chào đón nhiệt tình.
“Anh Lục Cảnh, chị Diệp Gia, em trai Đường Phi, đợi mọi người lâu lắm rồi đó.” Tô Mễ nói xong rồi nhận lấy vali từ tay Diệp Gia.
“Gọi người khác thì một tiếng anh một tiếng chị, gọi nghe thân mật như thế, sao đến lượt tôi thì lại thành em rồi hả.” Đường Phi bất mãn hừ một tiếng.
“Cậu vốn dĩ nhỏ tuổi hơn tôi, không phục thì cũng ráng mà chịu!” Tô Mễ vừa cười vừa dẫn mọi người đi vào khuôn viên trường: “Anh Lục Cảnh, em đưa anh đến học viện báo cáo trước, rồi lấy chìa khóa đi ký túc xá để cất đồ.”
“Làm phiền em rồi.” Lục Cảnh lịch sự gật đầu với Tô Mễ.
“Đừng nói như vậy, sau này anh cũng coi như là đàn em của em, nếu có gì thắc mắc cứ nói với em, đừng khách sáo.” Tô Mễ đi đến bên cạnh Lục Cảnh sánh bước cùng anh.
Ký túc xá trường đại học S được phân bố rộng rãi, có các ký túc xá Quất Viên, Nam Viên, Hạnh Viên, Mai Viên, cùng nhiều khuôn viên khác. Phòng ngủ của Lục Cảnh được phân ở ba gian Quất Viên, qua buổi chiều, mọi người đến phòng ngủ của Lục Cảnh để giúp cậu quét dọn phòng, Đào Địch cầm cây chổi lớn cong eo quét tước vệ sinh, mặc dù trang điểm đậm, làm tóc cầu kỳ, mặc chiếc váy ngắn thời trang, nhưng làm việc lại rất ra hình ra dáng.
Diệp Gia khom lưng trải ga giường và vỏ chăn cho Lục Cảnh, mà Đường Phi thì đứng ở hành lang lấy ra bao thuốc ngon mà cậu đặc biệt đi mua, phân phát cho mấy nam sinh cùng phòng với Lục Cảnh: “Sau này sống chung một phòng, người anh em này của tôi nhờ vào mấy cậu chăm sóc rồi, như vậy đi, mấy cậu lưu lại số điện thoại của tôi, tôi tên là Đường Phi, nếu sau này bạn của tôi có việc gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”
Các nam sinh khác trong ký túc xá đều là cha mẹ của họ đến giúp thu dọn hành lý, nhưng Lục Cảnh, người đi theo đều là những cô gái trẻ và thiếu niên. Một cậu nam sinh trong phòng ký túc xá “wow” một tiếng, kinh ngạc hỏi Lục Cảnh: “Họ đều là anh chị em của cậu sao?"
Lục Cảnh không giỏi tiếp xúc với người lạ, đỏ mặt gật đầu: “Ừm, bọn họ… đều là người nhà của tôi.”
Bố mẹ Lục Cảnh ly hôn khi cậu còn rất nhỏ, họ không muốn cậu, giờ họ đã có cuộc sống riêng, nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ trở về thăm cậu, trước khi học đại học, cậu sống với ông nội, ông cũng lớn tuổi rồi, không thể đến tiễn, là mấy người Diệp Gia với Đường Phi đã trở thành gia đình của cậu và đưa cậu đến trường đại học.
Diệp Gia liếc nhìn bức tường bên cạnh giường, có những vết đen từ tàn thuốc, và một số hình vẽ bậy loạn xạ, nhìn qua rất tồi tệ, liền nói: “Tôi đi mua cho cậu ít hoa tường vi lên đây, rồi dán lên vách tường.
“Em đi với chị.” Tô Mễ đi xuống cầu thang với Diệp Gia.
Đi đến siêu thị tạp hóa ở trường học, Diệp Gia lựa vài mẫu dán tường, cô có chứng bệnh khó lựa chọn nhẹ, quyết định rồi lại nghĩ tới nghĩ lui, Tô Mễ ở trong siêu thị chuẩn bị mua một ít loại móc treo linh tinh.
Ngay sau đó, các nữ sinh xung quanh dường như cảm xúc tăng vọt lên, bắt đầu thét chói tai, hướng theo ở bên đường mà tụ tập, Diệp Gia xoay người, ánh mắt tò mò thuận theo ngó qua nhìn, một hàng quân phục xanh đậm diễu hành chỉnh tề, thống nhất, từ đường lớn hai bên cây ngô đồng đi tới.
Đó là các sinh viên của Học viện Cảnh sát Đại học S đang luyện tập.
Việc huấn luyện quân sự cho tân sinh viên hẳn là được các đàn anh học viện cảnh sát làm huấn luyện viên.
“Nhìn kìa! Đó là giáo sư Phó Tri Duyên!”
“Trời ạ! Anh ấy cũng đến nữa!”
“Giáo sư Phó mặc đồng phục quả thực là đẹp đến mức không có bạn bè!"
Tiếng hò hét của các cô gái ngày càng thêm sôi nổi, chẳng mấy chốc hai bên đường đã tụ tập chật kín những fan girl của anh. Diệp Gia cầm giấy dán tường, bước lên phía trước, chỉ thấy một bên hàng quân ở phía cuối, theo sau là Phó Tri Duyên trong bộ đồng phục màu xanh lá, bộ quân phục chỉnh tề chải vuốt những đường nét tỉ mỉ trên người, cao lớn thẳng tắp, dũng mãnh, đường nét rắn rỏi, chân mang đôi ủng màu đen của quân đội, viền sáng bóng, dây buộc cao, chỉnh tề và nghiêm nghị, dưới vành nón, đôi mắt tinh anh, hay hướng về phía trước, đi bên cạnh hàng ngũ, quan sát trật tự hàng ngũ, thỉnh thoảng hàng nào chưa đi tốt anh sẽ lên tiếng nhắc nhở, rất nghiêm khắc.
Chỉ đứng nhìn anh từ xa thôi, mà hô hấp Diệp Gia đã dồn dập, thở không ra hơi.
"Phó đội!" Diệp Gia theo tiếng la hét của các cô gái mà gọi anh một tiếng, nếu là lúc bình thường thì cô không sẽ không có can đảm gọi anh giữa đám đông như thế này, có điều bây giờ xung quanh toàn là fan girl, cô lẫn vào trong dòng người, lá gan cũng lớn hơn nhiều, cười cười nhìn anh hô to: "Phó đội, anh đẹp trai quá đi ~~!"
Giọng cô ấy nhanh chóng biến mất đi trong tiếng hò hét phấn khích của các cô gái.
...Hẳn là sẽ không nghe được nhỉ.
Diệp Gia che miệng cười trộm, cảm giác này như là đang theo đuổi minh tinh, mọi người đều thích anh ấy, cô ngược lại không cảm thấy sợ hãi nữa, thẳng thắn không cần che giấu tâm tư.
"Chị ơi, em tìm chị cả nửa ngày trời đó! Hóa ra là ở đây mê trai à!" Tô Mễ tìm thấy đi qua.
"Phó Tri Duyên!" Diệp Gia đỏ mặt phấn khích mà chỉ cho cô ấy xem.
"Ây ya, em nhìn thấy rồi." Tô Mễ bất lực ôm trán: "Động tĩnh lớn như vậy, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra là ai tới."
Đang nói chuyện, có một nữ sinh bên cạnh Diệp Gia thét chói tai hô lên: "A a a! Phó giáo sư đang nhìn qua đây! Có phải đang nhìn mình không ta!"
"Bạn nghĩ nhiều rồi, chắc chắn là đang nhìn tôi!"
"Xí!"
........
Diệp Gia quay đầu nhìn sang, không phải là ảo giác, hình như ánh mắt của Phó Tri Duyên quả thực là quét sang cô bên này, liền dời đi, sau đó đối mặt với đội ngũ, truyền đạt một tiếng khẩu lệnh cao vυ't: "Đứng lại đứng!"
Cả đội hình ngũ đều dừng lại, đứng đối diện với Diệp Gia.