Con trai là nam phụ - Chương 16
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 19/03/2019
Dù sao cũng là nữ chính, đạo diễn nhìn Liễu Oánh sắc mặt xanh mét, sau lại nói: "Kỳ thật, một cái tát đánh hay không đánh không sao cả, quan trọng nhất vẫn là muốn cho người xem biết, nữ chính đã trưởng thành, vai ác chung quy là vai ác mà thôi."
Liễu Oánh nhìn đạo diễn một cái, gật gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Kỳ thật tôi cũng không quá thích loại tiết mục đánh người này, quá thô bạo."
Vừa nói, Liễu Oánh vừa nhìn Đường Dĩ Tố bên kia: "Nếu không, tùy ý an bài một chút, để cho người này trước tiên lui xuống sân khấu đi, thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít, còn ảnh hưởng tiến độ."
"Được." Đạo diễn tán đồng, vốn theo cốt truyện sẵn có, suất diễn nha hoàn cũng không nhiều không ít, căn cứ theo tốc độ quay thành công của Đường Dĩ Tố, phỏng chừng một buổi trưa là có thể quay xong toàn bộ, vì thế đạo diễn vẫy tay, "Dĩ Tố, cô lại đây một chút."
Dưới ánh mắt có chút kinh dị của mọi người, Đường Dĩ Tố thần sắc như thường đi đến trước mặt đạo diễn
"Cô chỉ cần bổ chụp mấy cái cảnh quay, để làm cho nhân vật của mình phong phú một chút, ngày mai cũng không cần tới đây, thế nào?"
Đường Dĩ Tố có chút kinh hỉ: "Thật vậy sao?"
"Đúng vậy, cô có thể hoàn thành không?" Nhìn bộ dáng cao hứng của Đường Dĩ Tố, đạo diễn cũng nhịn không được cười nói.
"Đương nhiên có thể, cảm ơn đạo diễn." Đường Dĩ Tố lập tức cười tươi đáp lại.
Vừa được tập trung thời gian quay, hoàn thành lượng công việc của riêng mình, lại không cần tiếp tục quay dài hạn ở đoàn phim, Đường Dĩ Tố đương nhiên vui vẻ.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị đuổi khỏi đoàn phim, không nghĩ tới thẳng tay một chút với Liễu Oánh cư nhiên còn sẽ có thu hoạch. Đối với Đường Dĩ Tố mà nói, quả thực chính là kinh hỷ ngoài ý muốn.
Vai của cô chính là nha hoàn, đại bộ phận thời điểm đều ở trong viện Vương phi, bối cảnh vừa quay buổi chiều lại phát huy công dụng. Bởi vậy cũng không cần chuẩn bị nhiều, lập tức có thể bắt đầu quay.
Làm nha hoàn độc ác, dĩ nhiên cảnh Đường Dĩ Tố bổ sung, cũng là các loại chuyện xấu.
Tỷ như nha hoàn không quen nhìn người bên cạnh nữ chính, liền lén lút thừa dịp không ai chú ý, đem bột phấn không biết tên đổ vào ly trà.
Trong đó màn hạ độc cần quay cận cảnh.
Chỉ thấy trong màn ảnh, tay Đường Dĩ Tố nhẹ nhàng mở cái khăn màu trắng ra, cẩn thận đổ bột vào.
Ngón tay ngọc xanh miết, mềm mại thủy nộn, móng tay hồng nhạt mượt mà dính chút bột phấn màu trắng, bất luận là hình dạng ngón tay hay màu da ngọc bạch, đều làm toàn bộ màn ảnh có cảm giác bão hòa, cơ hồ làm người cảm thấy đây là quảng cáo kem dưỡng da tay.
"Tay này, không đi chụp quảng cáo thật là đáng tiếc."
Có người ở bên cạnh nhìn, không khỏi ngơ ngẩn, mãi cho đến khi quay xong mới phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói thầm.
"Thuốc bột được tay cổ phụ trợ, quả thực cứ như trân châu phấn, tui còn muốn thử liếʍ một ngụm coi sao."
Trừ cảnh hạ độc, còn có chiết hoa, trộm đồ vật. Mỗi cảnh, Đường Dĩ Tố đều chỉ quay một lần, tốc độ mau đến dọa người, cơ hồ mỗi khi quay xong một cái, đạo diễn đều phải khen ngợi một phen.
Suy cho cùng cô vừa có nhan giá trị lại có kỹ thuật diễn, diễn viên tốt như vậy, đóng võng kịch thật sự là đáng quý.
Mãi cho đến lúc kết thúc công việc, đạo diễn nhìn Đường Dĩ Tố muốn nói lại thôi.
Ông ta cơ hồ có chút hối hận mình lúc trước dễ dàng đáp ứng kiến nghị của Liễu Oánh, Đường Dĩ Tố nếu có thể đóng vai nữ phụ, không chỉ bọn họ quay thực nhẹ nhàng, mà hiệu quả phim cũng tốt. Quả thực trăm lợi mà không một hại.
Kết quả hiện tại lại cho một nha hoàn đi làm nữ nhị, nghĩ đến bộ dáng không thông suốt của nữ diễn viên kia, nội tâm đ*o diễn thật sự khóc đến thương tâm.
Thấy tất cả mọi người đều đi rồi, Đường Dĩ Tố còn định ở lại giúp nhân viên cùng nhau thu thập, đạo diễn nhanh chóng phất phất tay kêu cô: "Được rồi được rồi, cô cũng mệt mỏi một ngày, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy... Cảm ơn mọi người hôm nay chiếu cố, tôi đi về trước nha." Đạo diễn đã lên tiếng, Đường Dĩ Tố cũng không hề cố chấp. Cô tẩy trang thay quần áo của mình, sau đó cáo biệt, mới rời khỏi phim trường.
Tuy rằng mới ở đoàn phim mấy ngày, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn có không ít bạn bè, vừa rồi lúc chuẩn bị đi, đạo diễn và đám người Phan Đồng đều cùng cô trao đổi WeChat, nói là về sau có rảnh sẽ liên hệ nhau.
Cái gọi là nhân mạch, chính là như vậy mà thành, tuy rằng chỉ có thể ở đoàn phim thời gian ít ỏi, có chút tiếc nuối, bất quá nhìn lại thời gian, Đường Dĩ Tố lại rất cao hứng.
Mới hơn ba giờ chiều, vừa lúc cô có thể trở về đón Đường Táo tan học.
Ở trên tàu điện ngầm, Đường Dĩ Tố còn gọi điện thoại cho Tần Hoa, nói rằng cô đã xong việc, không cần phiền toái bà chăm sóc Đường Táo.
Tần Hoa vừa nghe, lập tức truy vấn chuyện hôm nay, Đường Dĩ Tố cũng không dấu diếm, một năm một mười nói ra.
Nghe xong, bà tràn ngập hoài nghi: "Liễu Oánh vì cái gì không đánh cô?"
Nói, Tần Hoa lập tức ý thức được lời này của mình không ổn, lại bổ sung: "Lúc ấy cô làm gì?"
"Em... em trừng cô ta, làm cô ta sợ hãi." Đường Dĩ Tố có chút ngượng ngùng nói.
Ở giới giải trí, Đường Dĩ Tố tuy là người mới nhưng khởi điểm của cô so với Liễu Oánh thật sự là cao hơn quá nhiều. Trong lúc diễn xuất cô có thể khi dễ Liễu Oánh đơn giản tựa như người lớn bắt nạt con nít, có rất nhiều biện pháp để hù dọa, áp chế cô ta.
Cũng may hôm nay gặp được Liễu Oánh chỉ có trình độ tới đó nếu đổi lại là một diễn viên có kinh nghiệm khác, có lẽ chiêu này của Đường Dĩ Tố cũng không thể hiệu quả được.
Tần Hoa: "......"
Trầm mặc trong chốc lát, Tần Hoa không có cách nào tưởng tượng được ra cảnh tượng kia, đành phải nói: "Mặc kệ cô làm như thế nào kết quả xử lí cũng không tồi, xem ra thật sự là có tiến bộ. Nhưng mà Liễu Oánh không giống như những diễn viên bình thường khác, hôm nay cô quay những cảnh đó, phải chuẩn bị sẵn tinh thần có thể sẽ bị cắt hết."
"Dạ em hiểu mà". Ngay từ khi ở chỗ Phan Đồng biết được tình huống đoàn phim, Đường Dĩ Tố đã chuẩn bị có thể một cảnh mình cũng không được qua. Hôm nay có thể toàn thân mà thoát ra, cô đã rất cao hứng, hơn nữa trước mắt điều cô quan tâm nhất vẫn là chuyện khác.
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố không nhịn được hỏi: "Vậy... Thù lao đóng phim của em hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng phải không?"
"Nếu cô đã xuất hiện, tiền lương đã bàn trước sẽ không thay đổi. Chút nữa có thời gian rảnh tôi sẽ hỏi đạo diễn xem ông ta nói như thế nào. Chờ tiền vào tay, trừ thuế xong sẽ gửi cho cô" Tần Hoa nói.
Sau khi tắt điện thoại của Đường Dĩ Tố, Tần Hoa lại bận rộn trong chốc lát. Thật vất vả mới có thời gian rảnh, bà lập tức gọi điện thoại ngay cho đạo diễn.
"Đường Dĩ Tố hả, biểu hiện rất tốt đó!" đạo diễn nói, lại nhịn không được oán giận Tần Hoa, "Cô đó, sao lúc đó cô không chịu tranh thủ một chút. Chuyện của Liễu Oánh vừa nghe qua là biết có vấn đề, tôi hồ đồ, cô lại là người đại diện của Đường Dĩ Tố, lẽ ra không nên dễ dàng đáp ứng như vậy chứ."
Tần Hoa không biết tại sao bị chỉ trích: "Từ đạo diễn ngài có ý gì...?"
Từ đạo diễn hiển nhiên lập tức nói: "Người xinh đẹp như vậy, lại có kỹ thuật diễn, còn chịu được khổ mấy năm nay không nhiều lắm, tất cả mọi người đều chỉ biết đi lối tắt. Như Đường Dĩ Tố có thể an phận đến bây giờ thật không dễ dàng. Cô nên chiếu cố nhiều hơn, tôi thấy cô ấy còn có nhiều tiềm lực hơn nữ diễn viên gần đây cô mới nhận."
Nghe vậy, Tần Hoa nhịn không được ngẩng đầu nhìn không trung.
Hôm nay mặt trời chắc là mọc đằng tây, đi trên đường cũng không tự nhiên rớt tiền, vậy có lẽ bà cũng không đang nằm mơ chứ.
Dựa vào xuất thân của Từ đạo diễn, diễn viên bình thường ông ta đúng là chướng mắt, không có khả năng ở trong điện thoại riêng mà nhắc tới hay khen ngợi. Vừa nãy còn muốn bà chiếu cố nhiều hơn, có nghĩa là Từ đạo diễn vô cùng, vô cùng vừa lòng Đường Dĩ Tố, hoàn toàn bị diễn xuất của cô làm kinh diễm mới có biểu hiện này.
Tuy nói hiện tại diễn viên võng kịch phần lớn là tiêu chuẩn thấp, Đường Dĩ Tố dựa vào diện mạo mở đường máu cũng không phải không thể, nhưng muốn nói về kỹ thuật diễn... Tần Hoa bà đây còn có thể không biết cô có mấy lạng mấy phân ư?
Không lẽ sau lần đó thật sự thông suốt sao?
Nghĩ vậy Tần Hoa lập tức thuận theo nói: "Nếu ngài thuận tiện, hôm nay cắt vài cảnh do Đường Dĩ Tố đóng cho tôi xem có được không?"
"Chuyện này..." Đạo diễn lập tức ngắc ngứ, "Về Đường Dĩ Tố giấy tráng phim thì còn nhưng cảnh ngoài lề đều đã bị cắt ra mang đi."
"Cắt ra mang đi?" Tần Hoa kinh ngạc.
Đoạn phim mới quay buổi trưa, chỉ trong thời gian chốc lát như vậy, vậy mà đã bị mang đi?
"Là ý của bên kia." Đạo diễn nói có thâm ý, "Có mấy cảnh Liễu Oánh vẫn bị Đường Dĩ Tố áp đảo cô ta không vui, trước khi đi còn cố ý dặn dò tôi là muốn xóa toàn bộ cảnh có Đường Dĩ Tố. Làm sao tôi đồng ý được? Chắc bây giờ trở về tìm người khóc lóc kể lể."
Tuy ở trong giới giải trí lâu như vậy, nhưng Tần Hoa vẫn không thể hiểu nổi. Liễu Oánh muốn xóa cảnh có Đường Dĩ Tố thì có thể hiểu được, nhưng một lát sau lại cho người tới lấy đi cảnh ngoài lề là sao? Giấy tráng phim không phải còn trong tay đạo diễn hay sao?
Đạo diễn không nghe Tần Hoa nói gì, còn tưởng bà không vui, bèn nói: "Dù sao đoạn phim vẫn còn trong tay tôi, giờ save lại cái đã rồi sau này tính sau. Cảnh ngoài lề cũng không làm gì."
"Ừm." Tần Hoa lên tiếng, lại cùng đạo diễn hàn huyên vài câu. Sau đó mới tắt điện thoại, mở mail trên máy tính lên.
Cùng với chuyện hất rượu trong buổi dạ hội bắt đầu lên men, rốt cuộc con đường sự nghiệp của Đường Dĩ Tố cũng có chút biến chuyển.
Dính một lần tai tiếng, tuy rằng làm cho cô bị đả kích rất lớn, nhưng trước mắt, nhờ vào chuyện giữa Đường Dĩ Tố và Tống Thần Hạo đã làm không ít người nhớ kĩ mặt và tên của cô, một vài lời mời của công ty điện ảnh này kia cũng theo đó mà xuất hiện.
Bất quá hiện tại Đường Dĩ Tố không có tác phẩm tiêu biểu, kịch bản có thể tới tay, đều chỉ có ít vốn, không có gì danh khí, lại còn không chắc chắn được xem trọng.
Tần Hoa nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần đạo diễn, sau lại suy xét tới sự nghiệp hiện tại của Đường Dĩ Tố. Cuối cùng, bà quyết định đem toàn bộ những bộ phim đang có trong tay tất cả đều gửi cho Đường Dĩ Tố giao cho tự cô xem xét chọn lựa.
Dù sao vở nào cũng có vẻ xêm xêm, Đường Dĩ Tố muốn diễn cái nào thì tự mình quyết định đi.
Khi Tần Hoa đang dọn dẹp lại mail, cùng lúc đó ở chỗ khác trong thành phố, trong thư phòng của một biệt thự cao cấp, "cảnh ngoài lề" bị bà cùng Từ đạo diễn đánh giá là vô dụng, đang phát ở trên một máy tính.
"Thiếu gia, thiếu gia?" Lý thúc thấy Lục Châu nhìn đến nhập tâm, nhịn không được kêu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn ông: "Lý thúc, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Lý thúc lắc lắc đầu.
Nếu như nhất định phải nói cái gì... Đại khái chính là video vừa nhàm chán vừa dài dòng trong phim trường kia, thiếu gia đã phát đi phát lại hai lần, hay là ba lần rồi.
Vừa đúng lúc này, "rào rạt" tiếng nước từ trong video truyền đến, trong màn hình, một cô gái từ trong nước đứng lên, mái tóc đen bóng đẹp mềm mại, quần áo mỏng manh dính sát vào thân thể, đường cong lả lướt, làn da trắng đến sáng lên, cô gái kia tựa hồ hoàn toàn không ý thức được mình từ trong nước bước ra có bao nhiêu mê người, còn ngây ngốc mà đứng trước mặt nhân viên công tác cảm tạ.
Khi còn ở trong nước, còn chưa cảm thấy lạnh, mới đi ra một chút, hơi nước trên người bốc hơi, mặc dù giữa mùa hè nóng bức, thân thể Đường Dĩ Tố cũng khó tránh khỏi run lên vì lạnh.
Đường Dĩ Tố chà xát cánh tay, cúi đầu đi về hướng bên cạnh. Cô chỉ muốn rời khỏi màn ảnh, tìm khăn lông khoác lên người, hoàn toàn không ý thức được khi đôi tay của cô kẹp hai cánh tay vào nhau xoa xoa. Bầu ngực nõn nà tựa hồ như được miêu tả sinh động, phối hợp với mái tóc dài đen nhánh còn đang ươn ướt, còn có gương mặt lạnh tới nỗi đỏ lên, nhìn càng có vẻ nhu nhược động lòng người.
"Lạch cạch" một tiếng, máy tính trước mặt khép lại, bộ dáng Đường Dĩ Tố trong màn hình nháy mắt biến mất.
Lý thúc thấy vậy, ngẩng đầu trộm ngắm liếc mắt một cái, liền thấy Lục Châu sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm máy tính đang khép lại kia.
Nếu là người không hiểu rõ, có lẽ còn tưởng rằng hiện tại tâm tình Lục Châu không tốt, nhưng Lý thúc chính là người từ nhỏ nhìn Lục Châu lớn lên, giờ phút này, tuy rằng xụ mặt, nhưng tương phản là đôi tai ửng đỏ đã bán đứng anh ta.
Ông trời có mắt a, thiếu gia nhà mình, cư nhiên cũng có một ngày biết thẹn thùng!