Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 42: Ngụy Tinh Hồng Giả

Editor: Aminta.

Những con cá bạc nhỏ bé trông rất ngon này không ổn chỗ nào chứ? Elena đau khổ mà nghĩ, có người nhẫn tâm ra tay với món ngon thế này ư?

Tuy cô nghĩ như vậy, nhưng cái muỗng trên tay phải đã được đặt lại vào bát không chút do dự, đồng thời cô nhanh chóng ném một ma pháp bậc không – "Thuật kiểm độc" vào bát cơm hấp cá bạc, ngay lập tức một lớp ánh sáng màu xanh đậm nổi lên trên những con cá bạc trong suốt lóng lánh.

...Có độc!

Thật sự có người nỡ ra tay với cá bạc ư?

Elena không thể tin nổi, cô đau lòng vô cùng, là ai? Là ai phá của thế này?!

Cô vừa oán thầm, vừa đứng lên, tranh thủ thời gian phủ lên mình "Thuật lá chắn" và "Lá chắn pháp sư", đồng thời bảo vệ Ash ở sau lưng cùng với Evan.

Nếu đồ ăn đã có độc, vậy sao thiếu được kẻ địch đang chực chờ tấn công ở xung quanh?

Khi cô và Evan đứng lên, tất cả hành khách ngồi lác đác ở các chỗ khác nhau trong khoang xe gần như cũng đứng lên cùng lúc.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Evan và Elena, những ánh mắt này hoàn toàn không thân thiện chút nào.

Evan và Elena: "..." Tuy là đoán được sẽ có không ít kẻ địch, nhưng không ngờ rằng kẻ địch đã chiếm toàn bộ khoang xe từ lúc nào rồi.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, hết sức căng thẳng.

Bọn họ nhìn và ước lượng số người, tổng cộng có 13 người, trong đó có một người là phù thủy áo bào đen, mười hai người khác đều trùm áo choàng, không thể thấy rõ hình dáng và thân phận của họ.

Nhưng chỉ riêng phù thủy áo bào đen thôi thì bọn họ đã không thể chống lại rồi.

Tuy rằng bọn họ có Sigourney, thế nhưng... Hai người bọn họ nhìn ánh nắng vàng chiếu vào cửa sổ xe, bây giờ là ban ngày mà!

Làm sao có thể để một con quỷ hút máu chiến đấu dưới ánh mặt trời được?

Đó là chiến đấu hay là tự sát!

Rốt cuộc những người này là ai? Thuộc về thế lực nào? Vì sao lại nhắm vào bọn họ?

Nhưng trong đám người bọn họ thì chỉ có Trăng Đỏ là có tư cách khiến phù thủy áo đen xuất hiện.

Xe lửa, khoang xe mà bọn họ lên là ngẫu nhiên. Kẻ địch không thể nào sắp xếp chuẩn bị ngay từ đầu. Vậy thì sau khi chúng nhận được tin "Sigourney ở khoang xe lửa này" thì mới bắt đầu chuẩn bị.

Khi xe lửa dừng ở những trạm trước, người người lên lên xuống xuống, cuối cùng họ đổi hết người trong khoang xe lửa này thành người của bọn họ.

Nhưng ai lại biết người trong cái quan tài mà ba người họ mang theo dọc đường và lên xe lửa chính là Sigourney?

Sắc mặt của Evan trở nên tối tăm, xem ra tên nội gián của tháp phù thủy cấp bảy hoạt động mạnh thật. Nói không chừng tên nội gián nằm trong đội chấp pháp tới bắt ba tên tù binh trên đài nguyên.

"Liên minh thần bí?" Evan đoán được thân phận của đối phương.

Dưới áp lực cực lớn, giọng nói của anh cũng căng thẳng, anh cố gắng kéo dài thời gian, đầu óc anh xoay chuyển nhanh, suy nghĩ cách giải quyết tình hình bây giờ.

Nhưng mà anh không nghĩ ra bất cứ cách nào.

Chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ngài Nance.

Giống như ngài ấy tiên đoán được ba người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trên đài nguyên, nên cố ý để Sigourney tới đón bọn họ, anh hi vọng ngài Nance cũng sẽ tiên đoán được bọn họ gặp nguy hiểm vào thời khắc này, đồng thời ngài ấy cũng đã cách cứu bọn họ.

"Đừng nghĩ đến lão già Nance. Bọn ta có thể tạm thời quấy nhiễu dòng tiên tri của ông ta về các ngươi."

Có người bên đối phương mở miệng, nhưng mà người nói chuyện lại không phải là phù thủy áo bào đen già nua kia, mà là một người khoác áo choàng. Khi hắn nói chuyện, có thể thấy mười hai người khác bao gồm cả phù thủy áo bào đen đều coi hắn là người lãnh đạo.

Hắn ngồi cách đám người Ash gần nhất, lúc này hắn đứng lên, bình tĩnh cởϊ áσ choàng ra, không để ý tới việc dung mạo bị lộ.

Hắn là một tinh linh ánh trăng.

Có mái tóc dài màu trắng bạc, con mắt màu khói xám, đôi tai nhọn đẹp đẽ gần như trong suốt. Thân người cao gầy, dung mạo cực kỳ đẹp.

Mỗi một nơi trên người hắn đều biểu hiện rất rõ tất cả những miêu tả xinh đẹp về tinh linh. Nhưng mà khí chất của hắn lại không liên quan gì đến những nhãn mác "Yêu hòa bình", "Tôn trọng sự sống", "Không tranh quyền thế" của tinh linh.

Sự chết chóc trên người hắn rất nặng, không thấy chút sự hấp dẫn nào thuộc về tinh linh, trái lại giống như là một sát thủ, một vị thần chết lạnh lùng gặt lấy mạng sống.

Ánh mắt hắn nhìn người khác cũng không giống như là đang nhìn một người đang sống, mà giống như là nhìn một món đồ. Con mắt màu khói xám như làm từ thủy tinh không lẫn tạp chất, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

"Ngụy Tinh Hồng Giả... Jain Fairbairn!" Evan hít vào một hơi lạnh, hắn là một trong những kẻ cấp cao trong liên minh thần bí, sao hắn lại ở chỗ này!

Nếu Sigourney là bị cả tộc tinh linh ánh trăng căm hận xa lánh sau khi bị chuyển hóa thành huyết tộc, vậy thì kẻ mang thân phận tinh linh ánh trăng này lại bị người trong tộc xa cách căm ghét vì gϊếŧ chóc quá nhiều.

Cái danh hiệu "Ngụy Tinh Hồng Giả" cũng là do người trong tộc của hắn đặt. Bình thường, Tinh Hồng Giả là để chỉ huyết tộc. Ngụy Tinh Hồng Giả có nghĩa là trong mắt những tinh linh ánh trăng khác, hắn cũng không khác gì huyết tộc mà các tinh linh căm thù đến tận xương tuỷ nhất. (Ngụy tức là giả, Tinh Hồng là màu đỏ tươi, Giả dùng để chỉ người)

"Nếu đã biết ta là ai, vậy thì ngoan ngoãn giao cái quan tài cho ta đi." Giọng nói của hắn ngang phè không cảm xúc: "Nếu được thì ta cũng không muốn làm lớn chuyện."

Quả nhiên là nhắm vào Sigourney!

Trước kia có người đồn rằng người này cực kỳ hận Sigourney. Bây giờ xem ra, có lẽ đó cũng không phải là lời đồn.

...

Lúc kẻ địch đứng dậy hết trong khoang xe, Ash vẫn đang chìm trong sự nghi ngờ và suy nghĩ của mình.

Cậu đang một mực nghiên cứu năng lực của mình, cậu tự nhận là cậu đã hiểu rõ khả năng tiên tri trời phú của mình rồi.

Lúc ở thôn Dogo, với Rachel, với Fell, với biến cố trên bình nguyên Đoạn Hà... Cậu luôn có thể cảm giác được đó có phải nguy hiểm hay không, mức độ nguy hiểm như thế nào từ trước.

Sau khi rời thôn, đến phố Cự Thạch, khi đối mặt với ma pháp bậc sáu đột nhiên xuất hiện, năng lực của cậu vẫn có tác dụng.

Ở thôn Fami, ở tháp phù thủy của Brent, cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy một tinh linh đẫm máu, thế là cậu tìm thấy một tinh linh đẫm máu. Cậu mơ thấy Sigourney cầm một cây dao găm đi về phía cậu, ngày hôm sau khi bị phục kích trên đài nguyên, quả nhiên cậu gặp được Sigourney đến để giải cứu bọn họ.

Vậy mà hôm nay, vào lúc này, trong giờ phút này, bọn họ gặp nhiều kẻ địch đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, nhìn sắc mặt của Evan và Elena thì e là đối phương rất khó giải quyết. Tình cảnh bây giờ nguy hiểm, gay go hơn lúc bị phục kích trên đài nguyên nhiều... Nhưng cậu không hề cảm nhận được trước đó, thẳng đến khi Elena muốn ăn món cá bạc kia thì cậu mới lờ mờ cảm nhận được.

Giống như cảm giác của cậu bị một tấm lụa mỏng bịt lại, tựa như ngắm hoa qua một làn sương mù vậy, không còn rõ ràng như lúc trước.

Chuyện này là sao? Khi Ash còn đang không hiểu, đúng lúc cậu nghe được câu nói ấy của Jain...

"Bọn ta có thể tạm thời quấy nhiễu dòng tiên tri của ông ta về các ngươi."

Cho nên năng lực cảm nhận của cậu cũng bị đối phương quấy nhiễu sao? Bởi vậy nên cậu mới không thể phát hiện ra nguy hiểm từ sớm?

Nghĩ đến đây, Ash không khỏi buồn rầu.

Đương nhiên, nếu như các nhà chiêm tinh khác biết suy nghĩ buồn rầu của cậu lúc này, chắc chắn họ sẽ rất muốn đánh cậu.

Bọn họ tốn hết sức để kết nối với vì sao để lấy được lời tiên tri, mà Ash thì có thể cảm nhận được một cách tự nhiên. Vậy nếu như Ash học hết hệ thống pháp thuật tiên tri, nắm giữ quy tắc của thế giới vì sao, vậy nếu cậu cố ý kết nối với vì sao để lấy lời tiên tri, thì còn ai có thể quấy nhiễu cậu nữa?

Nhưng bây giờ Ash vẫn chưa thể hiểu rõ điểm khác nhau giữa cậu và các nhà chiêm tinh khác. Thế là sau khi cậu suy nghĩ xong, cậu cho ra kết luận cảm nhận của mình cũng bị quấy nhiễu.

Cậu thấy rằng cảm nhận của cậu bị quấy nhiễu, nói đơn giản thì là do cậu không đủ năng lực. Không đủ năng lực thì phải làm sao bây giờ? Thì phải nâng cao, bổ sung trình độ của mình!

Bởi vậy không lâu sau đó, các nhà chiêm tinh cùng thời đại với Ash vô cùng tuyệt vọng.

Đã có tài năng trời phú rồi thì thôi đi, sao còn chăm chỉ, cố gắng hơn bọn tôi vậy?

Chừa cho người khác một con đường sống có được không?

Bây giờ Ash còn không biết sau này cậu sẽ chìm ngập trong những lời oán hận của những người cùng thời đại, sau khi cậu nghĩ thông suốt thì im lặng canh giữ bên cạnh quan tài, nhìn bóng lưng của Evan và Elena, cậu có hơi lo lắng.

Ngay sau đó cậu nghe thấy Jain nói giao chiếc quan tài ra.

Giao Sigourney ra? Giao cho bọn họ ư?

Không cho!

Evan, Elena, đương nhiên cả Ash dùng ánh mắt kiên định bác bỏ lời đề nghị của Jain Fairbairn cùng một lúc.

"Vậy thì hết cách rồi." Trong giọng nói của Jain không có chút xíu tiếc nuối nào: "Chỉ có thể làm lớn chuyện thôi, hơi phiền một chút."

Hắn vừa dứt lời, phù thủy áo bào đen tựa như nhận được chỉ thị nào đó, ông ta nâng hai tay lên, chỉ thấy trần xe của khoang xe này bị xốc lên, trong mấy giây ngắn ngủi, ánh nắng ban trưa chiếu xuống khắp mọi ngõ ngách trong xe mà không hề bị cản trở.

"Tinh linh sa đọa – Sigourney, ta sẽ gϊếŧ từng người bọn họ." Giọng nói của hắn không có chút cảm xúc: "Còn ngươi thì sao? Trốn ở trong quan tài, ngươi có thể cứu bọn họ được không? A, không đúng..." Hắn dừng một chút: "Ngươi, có dám ra đây không?"

"Tốc chiến tốc thắng."

Hắn lạnh lùng ra lệnh.