Tiểu Công Chúa Và Thị Vệ Sát Thủ Của Nàng

Chương 47: Phiên ngoại 3 - Không khóc

Tần Diệc kiên trì luyện kiếm một tháng, vào một ngày chạng vạng ráng ngũ sắc đầy trời, Cơ Ninh còn giúp hắn tìm thêm một khán giả —— Tiểu Thập Tam.

Hai người kề vai sát cánh đứng ở dưới hành lang, hai cái đầu ở một chỗ chuyển qua lại theo thân ảnh Tần Diệc.

Nhìn Cơ Ninh nhìn trong sân chỉ lưu lại nơi đáy mắt tàn ảnh của thân pháp, thật sự không theo kịp tốc độ của Tần Diệc, nàng hạ giọng hỏi Tiểu Thập Tam, "Tiểu Thập Tam, ngươi giúp ta nhìn một chút, hắn như vậy, coi như là khôi phục lại thực lực trước kia rôi sao?"

Tiểu Thập Tam nghe vậy, gãi gãi đầu, ngốc nghếch nói, "Công chúa, ta không rõ thực lực lão đại trước kia lắm."

Hắn nói, "Quá sâu, ta dò xét không ra, nếu như người muốn biết, có thể tìm người họ Tiêu trong hoàng cung kia đến nhìn xem."

Cơ Ninh có chút kinh ngạc, "Ngươi nói là Tiêu Thống lĩnh Tiêu Lâm Bắc sao?"

Tiểu Thập Tam nhẹ gật đầu, "Họ Tiêu chính là thế gia võ tướng, võ tướng như hắn, từ nhỏ đã bắt đầu rèn luyện nhãn lực, đoán chừng có thể xem rõ được."

Hai người đang nói, một luồng kiếm phong bổ ngang qua trong sân, hoa Hải Đường tuôn rơi.

Cơ Ninh nhìn về phía thân ảnh tráng kiện trong sân, kìm lòng không được vỗ tay, cảm thấy Tiểu Thập Tam nói có lẽ có chút ít đạo lý.

Nhưng nàng không có ý định để chút chuyện này kinh động thống lĩnh cấm quân, nàng tinh tế ngâm nga một tiếng, lại nói, "Vậy ngươi đại khái nhìn một cái, đánh giá một cái?"

Tiểu Thập Tam cũng nghe theo lời Cơ Ninh, hắn nheo mắt lại chuyên chú nhìn vào thân ảnh trong sân, nhưng một lát sau vẫn lắc đầu, nổi giận nói, "Ta thấy không rõ, tốc độ lão đại quá nhanh, nếu như mỗi ngày đều là loại luyện pháp này, có lẽ cũng tương đối ổn rồi."

Hắn hỏi Cơ Ninh, "Công chúa người hỏi cái này làm gì?"

Cơ Ninh giật giật đứng chôn chân, chỉ khép lại tay áo rộng ngồi xổm xuống hành lang, Tiểu Thập Tam thấy vậy cũng ngồi xuống theo.

Nàng nói, "Hắn suốt ngày luyện kiếm dưới cây, trong một tháng này ta cũng không có được một đêm nào ngon giấc. Ta nghĩ nếu hắn đã khôi phục tương đối rồi, sẽ không để cho hắn luyện trong sân, phủ công chúa lớn như vậy, để cho hắn đi võ trường phía tây tập luyện."

Tiểu Thập Tam kỳ quái, "Vậy ngài có thể bảo lão đại đi ngay bây giờ mà."

Cơ Ninh chống mặt, lộ ra vẻ buồn khổ, "Ta đã nói rồi, hắn không chịu, nói nhiều hắn còn dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta."

Tiểu Thập Tam khó hiểu, "Loại ánh mắt nào?"

Cơ Ninh suy tư một phen, "Là ừm...... ánh mắt ta đối với hắn bội tình bạc nghĩa."

... Bội tình bạc nghĩa?

Tiểu Thập Tam mơ màng một phen trong đầu, chưa nghĩ ra trên cái mặt quan tài của Tần Diệc sẽ lộ ra biểu cảm gì khi bị Cơ Ninh vứt bỏ.

Hắn nói, "Vậy giờ lão đại tốt rồi, người gọi hắn đi hắn cũng không đi, ừm... Dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ngài sao?"

Cơ Ninh lắc đầu, phiền não nói, "Sợ là vẫn vậy, chỉ là nếu như ta biết rõ hắn không bị bệnh không bị thương, ta sẽ cảm thấy bớt tội lỗi hơn khi nhắc đến chuyện đó."

Tần Diệc luyện xong, Cơ Ninh giữ lại Tiểu Thập Tam cùng ăn xong cơm tối, còn gọi phòng bếp làm tốt bánh ngọt cùng các loại quả khô chất đầy một hộp cơm cho hắn.

Thời điểm hắn ra đi mặt mày hớn hở, hân hoan đến ánh mắt cũng nhìn không thấy.

Phòng ngủ của Cơ Ninh.

Mỗi đêm trước lúc ngủ một canh giờ, là thời gian Tần Diệc luyện chữ và duyệt sách, hắn ngồi ở trước bàn, thấy Cơ Ninh tắm xong đi ra từ sau tấm bình phong, hỏi nàng, " Buổi chiều Công chúa và Tiểu Thập Tam nói chuyện gì vậy?"

Cơ Ninh đương nhiên không có khả năng nói với hắn là nàng thương lượng làm sao để làm hắn đi đến nơi khác luyện kiếm.

Nàng cầm lấy sáp thơm từ trên bàn, mặt không đổi sắc nói, "A..., hắn hỏi ta chàng khôi phục thế nào rồi?"

Tần Diệc nghe thấy lời này cũng không hoài nghi, dù sao Tiểu Thập Tam coi hắn như một nửa phụ thân, đoạn thời gian thương thế của hắn nặng nề kia, Tiểu Thập Tam đỏ mắt ở trước giường hắn khóc vài lần.

Một bộ hắn lập tức sẽ buông tay nhân gian.

Nhưng hiện tại Tần Diệc lại không có thời gian quan tâm đến đứa con hoang của mình, hắn cau mày ngẩng đầu từ trong bảng chữ mẫu, "Công chúa không nhìn ra được sao?"

Trong lời này của hắn có biết bao nhiêu hờn dỗi đè nén không được, nhưng Cơ Ninh không nghe được rõ, "Cái gì?"

Tần Diệc thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, "Thuộc hạ đã khỏe hẳn rồi."

Thấy vẻ mặt Cơ Ninh vẫn còn hoang mang, mày hắn càng nhăn càng sâu, dứt khoát không luyện chữ nữa, buông bút lông quay đầu nhìn nàng, "Chuyện công chúa đã đáp ứng thuộc hạ cứ như vậy quên sao?"

Cơ Ninh nghe xong lời này, trong nháy mắt điểm qua mọi chuyện xảy ra từ đầu năm đến giờ, từ lúc nàng vào cung đi theo Cơ Minh Phong xử lý triều chính, bảo vệ không được có chỗ sai.

Trí nhớ trong đầu điên cuồng cuồn cuộn, đột nhiên, tâm trí Cơ Ninh vang lên ngữ điệu yếu ớt lúc Tần Diệc bị thương nặng——

Lấy ta đi.

Từng câu chữ trong màn đối thoại không ngừng quay về trong đầu.

Chỉ lấy ta đi.

Đèn l*иg treo cao dưới mái hiên khẽ động trong gió đêm, bấc đèn "Đùng" một tiếng nổ tung tành một chuỗi tia lửa.

Cơ Ninh bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, lập tức đã hiểu trong một tháng này vì sao mỗi ngày Tần Diệc đều múa đao luyện kiếm trong mảnh sân nho nhỏ này của nàng, hóa ra là dùng cái này để chứng minh thương thế hắn đã khỏi hẳn.

Cơ Ninh cất hộp sáp thơm, vui mừng tiến đến bên cạnh hắn, trong mắt thấm ý cười, ôn nhu nói, "Chàng còn nhớ rõ nha?"

Tần Diệc thấy bộ dáng này của nàng, đột nhiên lại trở nên rụt rè như một đại cô nương lên kiệu hoa, hắn tránh mắt, hàm hồ nói, "Nhớ cái gì?"

Biểu hiện của hắn giờ phút này cùng trạng thái hùng hổ dọa người vừa rồi kia hoàn toàn bất đồng, thật sự khiến Cơ Ninh đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nàng nhắc nhở, "Nhớ chuyện sau này chàng muốn gả cho ta."

Không ngờ Tần Diệc lại phủ nhận nói, "... Ta không nói."

Khiến Cơ Ninh nhíu mày nhìn hắn, nàng bất mãn nói, "Chàng nói, sao lại chưa nói, khi đó chàng còn vừa khóc vừa nói đấy."

Khóc lóc cầu xin người gả cho mình, Tần Diệc dù có bị đánh chết cũng không bao giờ thừa nhận.

Hắn tránh ánh mắt Cơ Ninh, mạnh miệng hơn sắt đá, "... Ta không khóc."

"A..." Cơ Ninh nghe vậy, lông mày đen nhẹ nhướng lên, lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Việc này nàng còn có gì không hiểu, thái độ Tần Diệc thay đổi vài lần, không ngoài chuyện cưới gả lại không chịu thừa nhận bản thân bởi vì vậy mà khóc lóc.

Chuyện khóc lóc này, trong mười người đàn ông thì có chín người đều thề thốt phủ nhận, còn có một người sẽ giống như Tần Diệc tính khí bướng bỉnh cận kề cái chết cũng không nhận.

Cơ Ninh nhịn cười, trấn an nói, "Không có chuyện gì đâu, ta đã khóc thật nhiều lần rồi, tính ra chàng chỉ khóc một lần kia, không có gì xấu hổ cả..."

Tần Diệc không lên tiếng.

Cơ Ninh khó được có cơ hội trêu chọc hắn, nào đơn giản chịu buông tha.

Nàng từ phía sau vòng lên cổ hắn, để cằm lên đầu vai hắn, nhẹ giọng nói vào lỗ tai hắn, "Khi đó đầu óc chàng cháy sạch mơ mơ màng màng, cũng vẫn không quên ăn dấm chua của Cơ Chiếu và Hạ Lâu Cần, khóc đến mức khiến cho ta không muốn lấy bọn hắn, chỉ lấy chàng, làm người thương yêu, chàng cũng không nhớ sao?"

Ba câu nói của nàng cũng không rời một chữ khóc, Tần Diệc nghe mà vành tai đều đỏ một vòng.

Nhưng trên mặt hắn thập phần trấn định, không hiện ra nửa điểm chột dạ, chỉ nói, "Nhớ một nửa."

Cơ Ninh không cần hỏi cũng biết một nửa trong miệng hắn nói là một nửa nào, tất nhiên là một nửa "Không cưới người khác, chỉ lấy hắn" kia.

Nàng nghẹn cười, hôn một cái lên lỗ tai hắn, không lại ép hỏi.

Chỉ đổi sang một câu hỏi kỳ quái, "Lúc trước chàng nói thích thỏ, ta thêu thỏ cho chàng, được không?"