Tơ vàng vỏ kiếm (26) Tâm niệm (Cặp phụ Cơ Minh Phong – Diệp Đình Mục)
Sau trận tập kích ở đợt săn mùa thu, một đám triều thần lại bắt đầu đề cập đến chuyện nạp phi lúc trước .
Bọn hắn lòng tràn đầy ưu sầu nhìn chằm chằm vào hậu cung Cơ Minh Phong không có một bóng người, dường như nơi không có gì đó chính là quốc khố của Đại Kỳ.
Lần trước chỉ có mấy đại thần khuyên can Cơ Minh Phong lấp đầy hậu cung, đại bộ phận thần tử đều hiện ra tư thế xem thế nào đã, mà bây giờ đã có gần một nửa triều thần không hẹn cùng dâng tấu.
Tấu chương tuyển tú chồng cao hơn nửa người trên bàn Cơ Minh Phong.
Cơ Minh Phong thấy mà phiền, tất cả đều bị bỏ qua, không phê cái nào.
Dâng tấu không thành, đám đại thần ưu quốc ưu dân này sẽ có lối tắt khác. Ngày ấy, Cơ Minh Phong đi dự thọ yến của một lão thần hai triều hiểu số mệnh con người, nên đại thần lại mượn cơ hội này dâng lên Cơ Minh Phong lên một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.
Phương pháp này tuy có chút ít liều lĩnh, nhưng đây là thọ yến của thần tử, cũng không tính là thất lễ.
Nhưng đợi lúc nam tử kia xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc mặt khách khứa nơi đây lại trở nên có chút cổ quái.
Nam tử kia dáng người thong dong, cột tóc đen, mặc áo trắng, tướng mạo phi phàm.
Nam tử kia cũng không phải là con trai trưởng đại thần nhà ai vì cầu vinh hoa hoàng ân mưu toan nhét vào hậu cung, mà là con trai của một quan chức nhỏ một quận nào đó.
Bởi vì bởi vì dung mạo thượng giai, mới có may mắn diện thánh hôm nay.
Nhưng mà mọi người cũng không phải kinh sợ dung mạo thoát tục kia, mà là nam tử này và thừa tướng đương triều Diệp Đình Mục có sáu phần tương tự.
Khác bốn phần thắng vào tuổi trẻ, bại vào khí độ.
Đại thần kia đứng trong đình, chắp tay nói về phía Cơ Minh Phong ngồi ở chỗ cao, "Người này dung mạo xuất chúng, thân thế trong sạch, tài tình thi họa không gì không biết, tự xin vào cung hầu hạ bệ hạ, không cầu phân vị, mong bệ hạ thành toàn."
Nói gần nói xa, còn không nói thẳng người này cam nguyện làm nam sủng vô danh vô phận trong hậu cung Cơ Minh Phong.
Vị đại thần này và Diệp Đình Mục trên triều đình từ trước đến nay không đối chọi nhau, bây giờ hiến người lên lại có khuôn mặt tương tự Diệp Đình Mục, hành động lần này nếu nói là không hề có ý vũ nhục Diệp Đình Mục, sợ là không ai tin tưởng.
Tiếng nói quan viên kia vừa dứt, bữa tiệc thoáng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau đưa mắt nhìn sang Diệp Đình Mục, quả nhiên thấy tay bưng chén trà của hắn ngừng lại giữa không trung, nâng con mắt lên, mặt không thay đổi nhìn nam tử quỳ trên mặt đất.
Màu mắt Diệp Đình Mục tĩnh mịch, quan viên ngồi đối diện hắn chống lại ánh mắt của hắn, trong lòng đột nhiên bay lên thấy lạnh cả người, không tự chủ được bối rối tránh mắt.
Bầu không khí bữa tiệc nhất thời giương cung bạt kiếm, trong mắt mọi người, dù là Diệp Đình Mục đã sửa thành tính nết hiền lành như nước, trong tình cảnh này cũng nên giận dữ, phát tác tại chỗ một phen.
Nhưng Diệp Đình Mục lại không lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn sang Cơ Minh Phong trên đài cao cũng đang trầm mặc không nói.
Diệp Đình Mục cao ngạo tự kiềm chế, nhưng mặc dù hắn có tự tin, cũng không dám công bố có thể thắng được bản thân hai mươi năm trước.
Nam tử này lớn lên cùng lúc hắn còn trẻ thực sự quá tương tự, năm đó, hắn chính là bởi vì gương mặt này hấp dẫn ánh mắt Cơ Minh Phong, bây giờ khó nói nàng sẽ không lại yêu khuôn mặt trẻ tuổi hơn, nếm thử mùi vị mới lạ.
Quan viên kia liếc Diệp Đình Mục, lại cung kính nói với Cơ Minh Phong, "Bệ hạ cảm thấy như thế nào?"
Cơ Minh Phong nhìn nam tử kia, sau nửa ngày, thản nhiên nói một câu, "Nếu như thế, vậy ngày mai liền vào cung đi."
Nam tử áo trắng trắng kia dù sao cũng còn trẻ tuổi, thấy vậy mặt lộ vẻ vui mừng, lúc này lễ bái đầy đất, một câu "Đa tạ thánh ân" còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng đồ sứ vỡ vụn lạnh lùng vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Đình Mục buông mảnh sứ vỡ trong tay ra, mặt lạnh đứng lên.
Hắn một thân tay áo đỏ đường hoàng, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giọt máu đỏ tươi thuận theo đầu ngón tay út, rất nhanh tích thành một bãi máu nhỏ trên mặt đất.
Đại thọ thấy màu đỏ, không phải là điềm tốt gì.
Quan viên bên cạnh Diệp Đình Mục trông thấy bàn tay hắn máu thịt mơ hồ, móc khăn ra muốn đưa cho hắn, thình lình thoáng nhìn bên mặt lạnh lùng của hắn, dừng một chút, đặt khăn ở trên bàn hắn.
Nam tử áo trắng kia nghe thấy động tĩnh, cũng lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Đình Mục.
Diệp Đình Mục thả lỏng mặt mày, khom người chậm rãi hành lễ với Cơ Minh Phong, ngữ khí nặng nề nói, "Thân thể vi thần không khỏe, xin bệ hạ cho phép vi thần rời tiệc trước."
Cơ Minh Phong nhìn hắn một lát, ánh mắt đảo qua bàn tay nhuộm đỏ của hắn, gật đầu đáp ứng hắn.
Diệp Đình Mục nâng người lên, quay người đi nhanh ra cửa trước, lúc lướt qua nam tử đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên lại ngừng lại.
Giày hắc đứng ở bên cạnh mặt người nọ, Diệp Đình Mục rủ mắt xuống nhìn, đúng lúc chống lại ánh mắt người nọ vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi, hiển nhiên hắn cũng không biết bản thân lớn lên giống vị đại thần quyền cao chức trọng trên cao.
Ngũ quan của người này cái nào cũng có năm phần tương tự Diệp Đình Mục, nhưng là làn da bóng lóng tinh tế, hai đầu lông mày một vẻ ngây thơ, quả nhiên là trẻ tuổi, một bộ dáng công tử chưa bước vào đời.
Trên mặt Diệp Đình Mục không rõ vui giận, nhìn chằm chằm đến mức lưng nam tử trên mặt đất ứa ra mồ hôi lạnh.
Hắn thu hồi ánh mắt, mặt không biến sắc nuốt xuống cục giận sắp xông lên đầu, cất bước đi ra.
Tiếng đàn lả lướt tấu vang sau lưng, ngày mùa thu bên ngoài phủ sáng tỏ, ánh mặt trời rơi vào trên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Đình Mục, hắn nhắm mắt lại, trước lúc đạp lên xe ngựa, hắn chợt dừng bước, một tay vịn chặt xe ngựa, sắc mặt biến đổi, cúi đầu mãnh liệt ho ra một búng máu đến.
Người hầu đi theo vội vàng tiến lên đỡ lấy Diệp Đình Mục lung lay sắp đổ, hoảng sợ nói, "Thừa tướng —— "
-