Tiểu Công Chúa Và Thị Vệ Sát Thủ Của Nàng

Chương 17.2: Thuần lang

Từ sau chuyện túi tiền trong nội viện ngày đó, Cơ Ninh rất ít khi gặp Tần Diệc, hắn như là đang trốn tránh nàng, mặc dù gặp được, Tần Diệc cũng không nói chuyện cùng nàng, tựa như sợ nàng sẽ đòi túi tiền về.

Cơ Ninh biết rõ Tần Diệc vẫn luôn dừng lại ở bên cạnh nàng, chỉ là không chịu hiện thân, nhưng Cơ Ninh biết muốn làm sao ép buộc hắn xuất hiện, nàng có chút chuyện tò mò muốn hỏi hắn.

Bãi săn thiết lập ở giữa sườn núi một tòa núi xanh, Cơ Ninh ăn bão cát một ngày, đợi đến lúc đêm đen, nàng đi ra từ nơi trú quân, một thân một mình cầm theo đèn l*иg đi về phía sau chỗ hẻo lánh nơi trú quân.

Năm trước thời điểm nàng đến, may mắn phát hiện ở chỗ này một dòng suối lưu huỳnh, năm nay cố ý đóng ở ở đây, chính là vì muốn ngâm suối nước nóng này.

Suối lưu huỳnh ẩn trong rừng rậm, chỗ này không đuốc dựng sẵn, chỉ có ánh trăng và một ngọn đèn l*иg nhỏ Cơ Ninh cầm theo chiếu sáng.

May mắn tối nay trăng sáng treo cao, tròn đầy như gương vàng, mặc dù không thể so với ánh sáng ban ngày, nhưng cũng đủ chiếu sáng con đường phía trước.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua cành lá lay động rậm rạp, chiếu xuống dưới chân Cơ Ninh một mảnh bóng cây ban bác.

Lá rụng trên mặt đất tích một tầng dày đặc, phía dưới là từng cành gỗ khô, Cơ Ninh sợ té, đi đặc biệt chậm, nàng một tay nâng đèn, một tay nhấc váy, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, nhưng dù vậy, vẫn có lúc không cẩn thận đạp trượt.

Tần Diệc ở chỗ tối lặng yên không một tiếng động theo sát nàng, hắn vốn cho là mình có thể chịu đựng được đến lúc Cơ Ninh tới nơi, nhưng sự thật là vào lần thứ hai lúc nàng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn đã không nhịn được nhảy xuống từ trên nhánh cây dừng ở trước mặt nàng.

Trăng cao gió lộng, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, dù là Cơ Ninh có đoán trước, vẫn bị Tần Diệc dọa cho hoảng sợ.

Không biết như thế nào, lúc này nàng nhìn Tần Diệc, trong lòng đột nhiên sinh ra hờn dỗi không thể nói ra.

Ngày ấy từ học đường trở về phủ, sau khi Tần Diệc rời đi, Cơ Ninh cảm giác chức thị vệ của hắn làm càng lúc càng sơ sài.

Mấy ngày này, ngoại trừ trên đường đến bãi săn gặp mặt Cơ Ninh một lần, đến bãi săn trọn vẹn ba ngày, còn là lần thứ nhất Cơ Ninh nhìn thấy bóng dáng hắn.

Tần Diệc cũng không biết Cơ Ninh sinh ra bất mãn với hắn, hắn cầm kiếm đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, hỏi "Nơi này cách xa nơi trú quân, công chúa lẻ loi một mình là muốn đi đâu vậy?"

Cơ Ninh thiết kế dẫn người đi ra, giờ phút này lại không quá muốn để ý đến hắn, nàng nhìn hắn một cái, không trả lời, mà trực tiếp vượt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt kia, nhìn xem giống như có vài phần u oán.

Tần Diệc sửng sốt một cái chớp mắt, bước chân đi theo, nhất thời lại không biết nên nói tiếp cái gì.

Tần Diệc nhìn ra được Cơ Ninh bình thường có chút sợ hắn, nhưng hoàn toàn không nhìn hắn như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, Tần Diệc không biết Cơ Ninh là cố ý dẫn hắn hiện thân, hắn chỉ cảm thấy Cơ Ninh đột nhiên bỏ qua khiến đáy lòng của hắn phiền muộn có chút thở không ra hơi.

"Công chúa." Hắn lại kêu nàng một tiếng, nhưng kêu xong liền im bặt, bởi vì hắn căn bản không biết phải nói gì, hoặc là có thể nói gì.

Cơ Ninh lần này ngược lại trả lời hắn, thanh âm nàng buồn bực nói, "Ngươi tới cùng làm gì."

Tần Diệc ngày xưa chỉ biết cách làm sao chọc tức giận, nhưng một khi Cơ Ninh tức giận, hắn lại không biết phải làm sao nữa.

Hắn nắm chặt kiếm, trả lời, "Chức trách của thuộc hạ là bảo vệ công chúa."

Cơ Ninh không quay đầu lại nhìn hắn, nàng cầm theo đèn tiếp tục đi lên phía trước, "Ngươi còn biết chức trách của ngươi là bảo vệ ta sao? Ngươi mấy ngày nay vẫn luôn không ở đây."

Mặc dù đang tức giận, tính tình tiểu công chúa cũng mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ có phần này là mềm mại, giọng nói của nàng lại nghe ra có vài phần ủy khuất.

Nàng nói, "Những gì ngươi nói và làm không giống nhau, ngày ấy, ngày ấy ngươi căn bản còn chưa hộ tống ta đến tẩm viện, đã trực tiếp rời đi rồi."

Tần Diệc có chút mờ mịt, "Ngày nào?"

Cơ Ninh không nghĩ tới hắn vậy mà đã quên, nàng tức giận nói, "Ngày từ học đường về phủ, chỉ trong chốc lát ta xuống xe ngựa, ngươi cũng đã đi ra ngoài thật xa."

Việc này Tần Diệc chưa quên, thế nhưng không quá muốn nhớ lại.

Hắn nói không nên lời tư vị trong lòng giờ phút này, chỉ nắm chặt kiếm, trầm giọng hỏi Cơ Ninh, "Công chúa hy vọng thuộc hạ hộ tống người quay về tẩm viện sao?"

Cơ Ninh suy tư một lát, nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu, "Muốn đấy."

Cũng không chờ Tần Diệc hiểu rõ hàm ý trong lời nói, Cơ Ninh lại nhăn mày, hỏi ngược lại, "Nếu ta không hy vọng, ngươi liền không đưa ta đến tận nơi sao?"

Nàng cắn môi dưới, "Ngươi lười biếng như vậy, có phải là không muốn làm thị vệ của ta."

Nàng xoay người không nhìn hắn nữa, "Ta cũng không thích ép buộc, nếu ngươi không nguyện ý, ta đi mời Diệp đại nhân, điều ngươi đi là được."

Thần kinh trì độn của Tần Diệc rốt cuộc tỉnh ngủ vào lúc này, nhạy cảm ý thức được giờ phút này nếu nói sai sẽ xảy ra đại loạn.

Hắn nhanh chóng nói, "Muốn, không có không muốn, mấy ngày nay thuộc hạ chờ ở một nơi bí mật gần đó, cũng không phải không ở đây."

Hắn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cơ Ninh, dường như đang bày tỏ lòng trung thành, nhưng lại dường như đang cố gắng hứa hẹn với Cơ Ninh.

"Chỉ cần công chúa cần, thuộc hạ vẫn luôn ở đây."

Cơ Ninh không tin hắn, "Vậy tại sao ta vấp ngã hai lần ngươi mới đi ra, nếu thật là lúc ta cũng cần ngươi sẽ ra ngay, lần đầu ta ngã ngươi nên xuất hiện rồi."

Tần Diệc nhíu nhíu lông mày, "... là lỗi của thuộc hạ."