Tướng phủ, đình nhỏ nghỉ mát.
Buổi trưa Tần Diệc nhận được bồ câu đưa thư, từ phủ công chúa chạy đến gặp Diệp Đình Mục.
Diệp Đình Mục đưa lưng về phía hắn ngồi ở trong đình, trên bàn đá chồng chất một loạt ngọc thạch điêu khắc, hắn cúi đầu, trong tay tựa hồ đang cầm lấy một khối vuốt ve.
Tần Diệc đứng ở ngoài đình, cung kính kêu, "Nghĩa phụ."
Diệp Đình Mục cũng không ngẩng đầu lên mà "Ừ" một tiếng, "Ngồi đi."
Tần Diệc cũng không chối từ, cách bàn đá ngồi ở đối diện hắn.
Sau khi Tần Diệc ngồi xuống, mới phát hiện Diệp Đình Mục cũng không phải là đang thưởng ngoạn ngọc thạch, hắn cầm trong tay một cây đao mỏng mà sắc bén cùng một miếng ngọc nhỏ, mặt hướng mặt trời, đang mượn ánh nắng tươi đẹp cẩn thận tạo hình một khuyên tai ngọc.
Xem ra cái đống trên bàn kia hơn phân nửa cũng xuất phát từ ở tay hắn.
Tần Diệc ít thấy Diệp Đình Mục có thời điểm nhàn hạ thoải mái như vậy, hắn thân là thừa tướng một quốc gia, phần lớn là thời điểm người không đến giường đầu không dính gối, đừng nói khắc gỗ khắc ngọc, đoạn thời gian trước có người đưa cho hắn một gốc hồng ngọc cao cỡ nửa người khắc thành san hô, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp cho người ném vào trong kho.
Diệp Đình Mục một bên khắc một bên chậm rãi hỏi, "Ta nhớ được trước đây ngươi có nói, công chúa ngày ấy gặp chuyện không sao, nhưng cánh tay Cơ Chiếu lại bị thương?"
Tần Diệc trả lời, "Vâng."
"Hắn làm sao lại bị thương?"
Tần Diệc hồi tưởng đến tình cảnh ngày ấy, nói, "Lúc ấy đại bộ phận mọi người bảo vệ trước xe ngựa công chúa, ngoài xe ngựa thế tử chỉ có hơn mười hộ vệ, bọn hắn chưa kịp phòng bị, vài tên Hồ Quyết đã đột phá phòng tuyến, một tên trong đó cầm đao tiến vào xe ngựa, cho thế tử một đao, Tiểu Thập Tam tay mắt lanh lẹ, gϊếŧ kẻ đó kéo ra."
Diệp Đình Mục hỏi kỹ càng, "Người Hồ quyết ở trong xe ngựa kia bao lâu? Trong xe còn có những người khác không?"
"Chỉ nháy mắt, trong xe ngựa còn có một nữ nhân, là hắn chuộc xuống trong kỹ viện thành Lăng An."
Diệp Đình Mục thản nhiên nói, "Ừ, đã biết."
Thời điểm hắn chuyên tâm hỏi Tần Diệc, động tác điêu khắc trên tay như trước tự nhiên trôi chảy, không có nửa phần dừng lại.
Hắn nói với Tần Diệc, "Việc này bệ hạ đã hạ lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ, trở về bảo những thuộc hạ kia của ngươi không cần tiếp tục tra xét."
Tần Diệc dừng một chút, gật đầu, "Vâng."
Cặp nghĩa phụ nghĩa tử xưa na nói chuyện phiếm đều như vậy, một người hỏi một người trả lời, Diệp Đình Mục hỏi không có đầu không có đuôi, Tần Diệc cũng không tò mò.
Hai người cũng không phải người lắm lời, bình thường nói vài câu đã lặng im, nhưng Diệp Đình Mục chưa bảo hắn đi, Tần Diệc cũng cứ tiếp tục đợi không nhúc nhích.
Tần Diệc nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay Diệp Đình Mục, hắn nhìn Diệp Đình Mục hao tâm tổn trí khắc cả buổi, cũng không nhìn ra khắc hình dáng tướng mạo gì.
Diệp Đình Mục khắc xong, thổi bụi trên khuyên tai ngọc đi, lại dùng trong bầu trà nóng tưới lên khuyên tai ngọc một lần, cuối cùng cầm sợi dây chuyền nhỏ kia đưa cho Tần Diệc, "Tặng ngươi một món đồ chơi nhỏ."
Tần Diệc đưa tay tiếp nhận, nhìn một vòng, rồi sau đó hơi không thể nhận ra mà nhăn lông mày.
Ngọc này được điêu khắc thật sự quá xấu, xấu không ra hình dạng gì, nếu như phải nói ra bộ dạng của nó, có lẽ là một con hồ ly không may đầu cà nhắc chân lại đứt gãy.
Bộ dáng kia của Diệp Đình Mục giống như là rất hài lòng đối với tác phẩm chính mình chạm trổ, hắn vỗ vỗ xiêm y đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, lại nghĩ đến cái gì đó quay đầu lại.
Hắn sờ lên phật châu trên tay, lời không rõ ý nói với Tần Diệc, "Công chúa chính là thân thể nghìn vàng, ngươi đi theo bên người công chúa, cẩn thận làm việc, chớ đường đột nàng."
Tần Diệc nghe vậy, nắm hoa tai trong tay, thõng mắt xuống.
Hắn chỉ là một kẻ tạp chủng lăn lộn trong máu đen, tất nhiên là không xứng với Công Chúa Phù Quang của Đại Kỳ, hắn cũng không dám hy vọng xa vời.
Tần Diệc đứng lên, như vô số lần trước đáp ứng Diệp Đình Mục, chắp tay trầm giọng nói, "Vâng."
-
Vào đêm, một cỗ xe ngựa đơn giản từ tướng phủ xuất phát, lặng yên không một tiếng động đi đến Hoàng Cung.
Vào cửa cung, xa phu điều khiển xe ngựa chạy qua con đường quen thuộc, gặp thị vệ canh cửa cung ngăn đón xuống xe ngựa, người trong xe duỗi ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, lộ ra một tấm lệnh bài bằng đồng, thị vệ lập tức liền thả đi.
Xe ngựa cuối cùng dựng lại ở bên ngoài cửa cung đỏ thẫm, người trong xe xoay người chui ra xe ngựa, một mình đi bộ đi đến Tử Thần Điện.
Bóng cây ven đường thật sâu, gió đêm lướt nhẹ qua vạt áo màu đỏ của hắn, rủ xuống tóc dài lướt nhẹ qua hai gò má, ánh trăng sáng rỡ so với mặt mũi của hắn cũng phải thua kém ba phần.
Lúc này đã tới giờ Thân, Cơ Minh Phong đã ngủ, lúc thái giám gác đêm ở cửa ra vào thấy người tới, sững sờ một chút, "Diệp đại nhân?"
Thái giám bước nhỏ chạy đến trước người hắn, hạ giọng nói, "Bệ hạ đã ngủ, người..."
Người biết chuyện của đương triều thừa tướng và Nữ Đế không nhiều lắm, hắn là một người trong đó, thái giám thích hợp ngừng nói, tối nay Cơ Minh Phong cũng không triệu kiến Diệp Đình Mục, lúc này Diệp Đình Mục đột nhiên xuất hiện, thái giám cũng không biết có nên bẩm báo hay không.
Nhưng cứ như vậy khuyên người trở về, bệ hạ biết nói không chừng còn ngại hắn nhiều chuyện.
Diệp Đình Mục biết hắn khó xử, đưa tay thở dài nói, "Công công tối nay coi như chưa từng thấy ta, nếu bệ hạ tỉnh lại muốn trách phạt, ta đương nhiên một mình gánh chịu."
Thấy vậy, thái giám liền không nói cái gì nữa, chuyện quan viên ở trên triều đình khuyên bệ hạ lấp đầy hậu cung hắn có nghe thấy, hắn suy đoán Diệp Đình Mục tối nay hơn phân nửa là vì chuyện này mà đến.
Hắn gật gật đầu, lại không yên tâm khuyên một câu, "Bệ hạ tỉnh lại thì tâm tình luôn luôn không tốt, Diệp đại nhân xin hãy cẩn thận một chút."
Diệp Đình Mục tạ ơn, đẩy cửa ra tiến vào.
Trong phòng đốt mấy cây đèn cầy, Diệp Đình Mục vượt qua bình phong, tiến vào trong buồng, trông thấy Cơ Minh Phong nhắm hai mắt, nằm nghiêng ở trên giường rồng.
Trong phòng ngọn đèn u ám, màn giường nửa rơi, Diệp Đình Mục cách màn lụa nhìn qua nàng, qua ánh mắt gần như không hề dịch chuyển.
Mỗi tháng số lần Cơ Minh Phong triệu kiến hắn không nhiều, mỗi lần phần lớn là không chờ nàng ngủ hắn đã rời đi, đã lâu hắn chưa thấy qua bộ dáng nàng lúc ngủ.
Tính kỹ, sợ là đã bảy tám năm.
Diệp Đình Mục vừa đi về phía giường rồng, vừa đưa tay cởi ngoại bào, ngón tay thon dài móc lấy dây lưng nhẹ nhàng kéo một phát, áo mỏng trắng như tuyết chảy xuống bả vai, cũng theo cùng rơi trên mặt đất.
Ánh nến thoảng qua khuôn mặt yêu dã tuấn dật của hắn, chiếu sáng thân thể trắng nõn rắn chắc của hắn. Bộ dáng kia đâu như thừa tướng một triều dưới một người trên vạn người, không bằng nói là nam phi đêm vào cung đình, theo chủ nhân mời gọi sủng ái.