Tiểu Công Chúa Và Thị Vệ Sát Thủ Của Nàng

Chương 11.1: Bị hắn làm cho sợ

Cơ Ninh mới nếm thử ái dục, thể nghiệm cảm giác sai lệch quá nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Lúc trước nàng và Tần Diệc gặp được Cơ Chiếu cùng thị nữ làm chuyện đó trong rừng, nàng thấy Tần Diệc cái gì cũng hiểu, liền vô thức cảm thấy có lẽ kỹ xảo của hắn hẳn đã thành thạo mới phải, nhưng thực tế kỹ thuật của Tần Diệc không thành thạo chút nào, không nghe lời, lại thập phần lỗ mãng, ngoại trừ sử dụng một thân Man lực cái gì cũng không biết.

Ngày ấy không quá nửa buổi chiều, Tần Diệc đã làm cho chỗ ấy của nàng đều sưng lên, riêng tư để lại nhiều dấu răng, vừa đau lại ngứa, lúc Cơ Ninh tắm rửa cũng không dám kêu thị nữ hầu hạ, bản thân trong đêm vụиɠ ŧяộʍ bôi thuốc mấy ngày mới lành.

Nhưng đến đêm khuya, Cơ Ninh nằm ở trên giường, luôn sẽ kìm lòng không được mà nghĩ đến mặt Tần Diệc, hoặc là nhớ tới thân thể cường tráng nóng bỏng của hắn đổ mồ hôi, mỗi lúc như vậy, nàng cảm thấy Tần Diệc thật sự uổng công sinh ra cái đồ vật đó vừa to vừa dài, kỹ xảo lại tệ hại như thế, ngoại trừ một lúc bắt đầu, sau đó không có một chút nào thoải mái.

Cơ Ninh vẫn trở nên hờn dỗi, thời gian sau đó, nàng chẳng thèm nói với Tần Diệc lời nào, mặc dù đi ra ngoài bất đắc dĩ đồng hành cùng hắn, nàng cũng sẽ tận lực tránh ánh mắt Tần Diệc, đừng nói chi đến việc ở một chỗ cùng hắn.

Tuy rằng đã làm chuyện ấy một lần, nhưng Cơ Ninh quả thực là bị Tần Diệc làm cho phát sợ.

Nhưng Tần Diệc tên đầu gỗ kia lại không rõ điểm ấy, hắn chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, Cơ Ninh muốn, hắn liền cho, biết rõ nàng yếu ớt, nên thu sức chỉ làm ba lượt, trong lúc làm còn cho nàng thời gian nghỉ ngơi, khiến nàng đến nước cũng phun nên cho rằng nàng cũng thoải mái, sao sẽ cảm giác kỹ thuật của mình không được.

Bây giờ Cơ Ninh ngủ qua rồi lại không để ý đến người, Tần Diệc chỉ cảm giác mình bị nàng dùng xong rồi liền ném, thật sự còn không bằng nam kỹ của Xuân Oanh Lầu.

Tần Diệc chặn Cơ Ninh mấy lần cũng không có được đáp án, dứt khoát không thèm lại gần, như là quên hết chuyện ngày ấy đi, tiếp tục tận chức tận trách thị vệ của hắn.

Nhưng Tiểu Thập Tam nhìn bộ dáng Tần Diệc, trong nội tâm đã có chút sợ hãi.

Lúc trước thời điểm hắn là thuộc hạ được Tần Diệc huấn luyện, lúc Tần Diệc ra tay độc ác chính là một bộ biểu lộ như vậy, tâm tình hắn không tốt sẽ tay rất nặng, đón một chiêu xương cốt cũng có thể gãy mất hai cây.

Tiểu Thập Tam lo lắng hãi hùng cả tháng, trên đường quay về Dận Đô, cuối cùng không chịu nỗi mà tiến đến bên cạnh Tần Diệc, hạ giọng nói, "Lão đại, ngươi có phải cãi nhau với công chúa hay không?"

Tần Diệc lập tức thẳng lưng, giơ kiếm đẩy hắn ra, bình tĩnh nói, "Công chúa thân thể nghìn vàng, ta sao dám tranh chấp cùng công chúa."

Thanh âm khi hắn nói lời này không hề đè thấp một chút nào, ngựa cũng dựa vào bên cạnh cửa sổ xe Cơ Ninh.

Hai ngày trên đường, Cơ Ninh cũng không hề lộ mặt, Tiểu Thập Tam nhìn cửa sổ xe đóng chặt, kỳ quái nói, "Vậy sao công chúa không để ý tới ngươi?"

Tần Diệc: "..."

Tiểu Thập Tam vẫn còn suy nghĩ không ra, xem bộ dáng là thực lòng muốn giúp Tần Diệc giải quyết xong, "Lão đại, có phải là lúc trước ngươi đi Nam Hà không báo cho biết công chúa hay không, công chúa tức giận? Ngày đầu tiên lúc ta đang trực công chúa còn hỏi ngươi đấy."

Tần Diệc còn chưa nói gì, Tiểu Thập Tam ngay sau đó đã lẩm bẩm nói, "Hỏi ngươi có phải không trở lại hay không, nhìn còn thật cao hứng."

Tần Diệc: "..."

Ánh mắt hắn băng lãnh nhìn về phía Tiểu Thập Tam, chằm chằm đến mức Tiểu Thập Tam trong nháy mắt chạy trốn một lưng mồ hôi lạnh, Tần Diệc thản nhiên nói, "Ngươi rảnh rỗi không có gì làm hả, không bằng đi Nam Hà trước..."

Tiểu Thập Tam có đần nữa cũng biết mình không lựa lời nói chọc tổ ong vò vẽ, hắn không chờ Tần Diệc nói xong, vội vàng ngồi thẳng, nghiêm mặt nói, "Ta không rảnh rỗi, ta phải đi phía trước mở đường đây!"

Dứt lời kéo dây cương một phát, vội vàng chạy tới đằng trước đội ngũ mà đi.

Quốc sự bận rộn, nửa tháng trước Cơ Minh Phong dẫn một đám đại thần trở về cung, hôm nay đội ngũ này chỉ có hai nhóm người Cơ Ninh và Cơ Chiếu.

Cơ Ninh hơn phân nửa nghe thấy được Tần Diệc cùng Tiểu Thập Tam nói chuyện, nhưng trong xe ngựa vẫn yên tĩnh im ắng.

Tần Diệc trầm mặc một lát, đột nhiên vươn tay gõ cửa sổ xe, thanh âm vừa khó chịu vừa trầm thấp, giống như chính bản thân hắn.

Trong xe ngựa truyền ra thanh âm mềm nhỏ của Cơ Ninh, "Làm cái gì?"

Tần Diệc không trả lời, mà lại đưa tay gõ cửa sổ xe, rất có tư thế nếu Cơ Ninh không ra cửa sổ hắn vẫn gõ tiếp.

Một lát sau, rốt cuộc có động tĩnh truyền tới từ trong xe ngựa, cửa gỗ kéo ra từ bên trong, một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết vươn ra, giữa cổ tay là nốt ruồi nhỏ đỏ tươi.

Tần Diệc cúi đầu xuống, trông thấy trong lòng bàn tay nàng nắm chặt một khối băng, so với khối băng lúc trước nàng cho hắn, chỉ có lớn chứ không nhỏ hơn.

Tần Diệc chưa nhận, mà lại giương mắt nhìn về phía người ngồi trong xe ngựa, trong tay Cơ Ninh giơ lên một cái quạt tròn thêu hình hoa sen, chặn hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo.

Nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào chỗ hư không phía trước, cũng không nhìn về phía hắn.

Như là phiền chán hắn, lại dường như chỉ đơn thuần có chút sợ hắn.

Tần Diệc vốn khó chịu giống như mảnh gỗ, giờ phút này thấy thái độ Cơ Ninh như vậy, lời nói đầy mình đều nát ở trong cổ họng.

Hắn trầm mặc thò tay tiếp nhận khối băng, bàn tay mãnh liệt dùng lực, bóp một cái, vang lên tiếng vật cứng văng tung tóe, Cơ Ninh nghe tiếng, kinh ngạc nhìn lại, liền thấy khối băng lạnh lẽo cứng rắn trong tay Tần Diệc đã thành vụn băng.

Hắn mở lòng bàn tay ra dưới ánh mặt trời, mặt trời nhất nóng, lạnh rét thấu xương chui vào khe hở bàn tay, băng rất nhanh đã chảy thành nước, từng sợi nước trong từ khe bàn tay hắn chảy xuống, nhỏ xuống bụi đất dưới vó ngựa, biến mất không thấy gì nữa.