Tiểu Công Chúa Và Thị Vệ Sát Thủ Của Nàng

Chương 9: Ngươi đừng có mà gạt ta

Ngoài miệng Tần Diệc nói thất lễ, trên tay lại làm toàn chuyện thất lễ.

Chỉ bằng hắn năm lần bảy lượt nắm tay công chúa, nếu đổi thành người bên ngoài, mười cái đầu cũng rớt xuống.

Cơ Ninh cảm nhận được cảm xúc thô ráp trượt qua trên cổ tay, chỉ cảm thấy một vùng da kia bắt đầu trở nên tê dại.

Nàng vuốt vuốt cổ tay, phát hiện cổ tay đã bị Tần Diệc bóp đỏ lên.

Vừa rồi đứng quá thân cận, nàng không chú ý tới, giờ phút này Tần Diệc lùi ra, nàng mới phát hiện trên người Tần Diệc khoác lỏng lẻo một cái áo mỏng màu trắng và một cái quần, tóc buộc cao, tóc dài đen nhánh rủ xuống ở sau lưng, quanh thân hiện ra hơi ẩm.

Trong góc phòng có một cái thùng tắm, một tấm bình phong che chắn bên cạnh thùng tắm, mặt đất ướt đẫm nước, Tần Diệc dường như đã đứng dậy khỏi thùng sau khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Áo hắn bị nước làm ướt một chút, vải vóc nửa trong suốt dán trên thân thể, Cơ Ninh thậm chí có thể trông thấy màu da phía dưới.

Nàng liếc mắt nhìn, trên mặt hiện lên đỏ ửng, nàng vẫn là lần đầu tiên trông thấy thân thể của nam nhân.

Tần Diệc dường như không phát hiện ánh mắt Cơ Ninh, hắn đưa lưng về phía nàng, lưu loát mặc quần áo chỉnh tề, lại cởi thắt lưng lỏng lẻo buộc lại một lần.

Trong lúc làm vậy, cơ bắp rắn rỏi trên phần lưng dày rộng căng lên phập phồng, hiển ra rõ ràng một loại sức mạnh làm cho người ta cảm giác cực kỳ sợ hãi.

Điều này làm cho Cơ Ninh nhớ tới con hổ hôm qua nhìn thấy trên đường.

Con hổ kia bị người huấn luyện hổ nhốt ở trong một cáil*иg sắt cực lớn, bốn chân nó tráng kiện, cao đến ngực Cơ Ninh, tiếng gào thét sợ tới mức làm người liên tiếp lui về phía sau, sợ hãi thán phục không thôi, tóm lại thập phần hung mãnh.

Mãnh hổ đi đi lại lại liên tục trong chuồng vì bất an, cứ mỗi bước đi, các cơ ở bả vai sẽ nổi lên dưới da hổ với những đường gân mạnh mẽ, khiến người ta nghi ngờ nó có thể phá vỡ l*иg sắt và tẩu thoát.

Cơ Ninh cảm thấy Tần Diệc có chút giống con hổ kia.

Nàng nghĩ đến, ma xui quỷ khiến duỗi ngón trỏ ra, chọc vào chỗ lõm xuống sau sống lưng Tần Diệc, phần sống lưng hõm vào chính giữa tấm lưng rộng, từ sau gáy kéo dài một đường, trượt qua phần eo lõm cho đến khi biến mất vào trong cạp quần.

Ngón tay Cơ Ninh đè lên lớp áσ ɭóŧ mềm mại của Tần Diệc, chìm vào chỗ lõm xương sống lưng, độ nóng truyền tới ngón giữa, nàng phát giác được động tác Tần Diệc ngừng lại một chút, thân thể rất rõ ràng cứng ngắc lại trong một cái chớp mắt.

Tay mặc quần áo của hắn ngừng lại giữa chừng, cơ bắp phần lưng mắt có thể thấy được căng cứng toàn bộ, trong nháy mắt biến thành một tảng đá cứng rắn cực nóng.

Đầu ngón tay Cơ Ninh run lên, đột nhiên kịp phản ứng bản thân đang làm cái gì, mãnh liệt thu tay trở về.

Nhưng mà Tần Diệc đã chậm rãi xoay người qua.

Ánh mắt hắn đảo qua cái tay đang cố che dấu đi chuyện xấu của nàng, lại chuyển ánh mắt đến bờ mi rung rung, "Công chúa vừa rồi làm cái gì vậy?"

Cơ Ninh ngước mắt nhìn hắn, trong buổi trưa âm u này, hai tròng mắt nàng vẫn sáng ngời trước sau như một, trong mắt như là cất giấu ánh sáng.

Nhưng nét mặt của nàng có chút e lệ, giống như là làm quyết định trọng đại nào đó, rồi lại không biết có chính xác hay không.

Cơ Ninh không trả lời Tần Diệc, ngược lại cả gan nhẹ nhàng kêu một tiếng tên của hắn.

"Tần Diệc... ." Giọng nói của nàng do dự, như là thử thăm dò cái gì, "Ngươi có muốn cùng ta thử một lần chuyện, chuyện trong phòng hay không?"

"Đoàng —— "

Một tiếng sấm rền vang tận mây xanh.

Tần Diệc như là nghe thấy được, lại dường như không nghe thấy, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cơ Ninh, gần như đã trầm mặc rất lâu, mới mở miệng nói, "Người muốn lên giường cùng ta?"

Thanh âm hắn rất nặng nề, lại thập phần tỉnh táo, tỉnh táo đến lộ ra một loại lạnh lùng khó nói.

Nghe được công chúa của một nước nói với hắn chuyện kinh hãi thế tục như vậy, Tần Diệc chỉ biểu lộ bình tĩnh, không có lộ ra nửa điểm khϊếp sợ hay mừng rỡ.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, khiến cho Cơ Ninh cảm giác mình có lẽ điên rồi.

Âm thanh Tần Diệc đều đều, "Công chúa, người biết rõ lên giường là có ý gì sao?"

Cơ Ninh rất không thích bị hắn nhìn như vậy, nàng tránh đi tầm mắt của hắn, nhẹ gật đầu, "... Biết rõ."

Hạt châu màu đỏ trên chiếc trâm cài tóc nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của nàng, một chuỗi hạt châu nhỏ được xâu trên sợi vàng tinh xảo, khiến người ta lo lắng sợi vàng sẽ không giữ được, "Tách" một tiếng rơi ra.

"Biết rõ?" Tần Diệc đột nhiên đi về phía trước một bước, hắn bắt lấy tay Cơ Ninh, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay của nàng, dùng sức mở ra năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, đặt ở dưới háng bản thân.

Xúc cảm nóng bỏng cứng rắn từ lớp vải màu đen phía dưới truyền ra, một cây gậy tráng kiện khoẻ mạnh, bị tay của nàng đặt ở chỗ bắp đùi của hắn, cảm giác tồn tại rất mạnh dán lên lòng bàn tay Cơ Ninh.

Tay Cơ Ninh run lên, bỗng nhiên mở to mắt, nàng cuộn mình nắm tay lại muốn rụt về, Tần Diệc lại giữ chặt không tha.

"Tần, Tần Diệc, thả ta ra..."

Vật kia của hắn quá lớn, nàng đè xuống như vậy, đến cả phần đầu cũng sờ không tới.

Cơ Ninh thật sự bị dọa sợ, nàng giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng lòng bàn tay non mềm chỉ là phí công liên tục cọ mài trên cây gậy thịt của hắn.

Tần Diệc hình như chưa lau khô nước ở chỗ kia, có chút trơn ướt khó tả.

Đột nhiên, vật kia như là bị nàng cọ sống lại, sinh khí dồi dào nhảy một cái trong lòng bàn tay nàng, phần đầu phảng phất muốn nhếch lên, khiến nàng suýt nữa ép không được.

Cơ Ninh mất định hướng mà dừng lại, không dám cử động tiếp.

Tần Diệc gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, âm thanh trầm thấp đáng sợ, "Tránh cái gì? Không phải là công chúa nói muốn lên giường cùng thuộc hạ sao?"

"Ta không tránh..." Cơ Ninh mở to đôi mắt sạch sẽ thuần túy giống như thỏ con, có chút sợ hãi nhìn hắn, "Đầu là của ngươi quá nóng..."

Nàng lại nói, "Còn có, nếu như ngươi đáp ứng, ngươi, ngươi phải cởϊ qυầи áo, giầy cũng phải cởi."

Nàng hoảng hốt phân phó vài tiếng, ý đồ khống chế quyền chủ động, nhưng mà Tần Diệc một câu cũng không nghe.

Hắn hỏi nàng, "Nhiều nam nhân lọt được vào mắt công chúa như vậy, vì sao công chúa muốn lên giường với thuộc hạ?"

Cơ Ninh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nàng ngẫm nghĩ một lát, cắn môi dưới, "Ngươi lớn lên đẹp mắt."

Tần Diệc cau chặt lông mày, "Công chúa cảm thấy bộ dạng người ngoại bang của thuộc hạ lớn lên đẹp mắt?"

Hắn ép hỏi nàng, "Nhưng bọn hắn cũng gọi kẻ ngoại bang như thuộc hạ là tạp chủng, công chúa đến mặt tạp chủng cũng thích ư?"

Đẹp xấu vốn là đồ vật rất thuần túy, ngày ấy Cơ Ninh ở trước mặt ma ma Tư Tẩm nói thích Tần Diệc cũng không phải là nói ngoa, nàng thấy mặt của hắn, thành thật gật đầu, "Đẹp mắt, ta thích mà."

-

Thời kỳ nóng nhất trong hè, mưa tới nhanh mà dữ dội, trong khoảnh khắc, mưa to gió lớn, như trút nước, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào nóc nhà, nhất thời trong đất trời yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa gió.

Cơ Ninh ngồi ở trên giường Tần Diệc, hai tay chống sau lưng, nhìn người trước mặt duỗi ra bàn tay đã quen cầm kiếm, cách quần áo đè đầu gối của nàng xuống.

Cơ Ninh trông thấy giữa cổ tay trái hắn có một vết sẹo tròn, như là bị cái gì đâm vào lưu lại.

Lúc hắn làm việc này cười cũng không cười một cái, đã thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, như là đang quan sát phản ứng của nàng.

Rồi sau đó động tác chậm chạp lại mạnh mẽ tách đầu gối của nàng ra hai bên, tay tiến vào làn váy, đi đến bên trong sờ soạng.

Cơ Ninh nghe lời đến mức không thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ nhìn động tác cuae hắn, không nhao nhao không làm khó, thậm chí không giãy giụa chút nào.

Chỉ lúc tay của hắn sờ đến trên đùi nhẹ nhàng run lên một cái.

Bàn tay so với nàng to rộng hơn rất nhiều kia nóng hổi mà khô ráo, như mảnh gỗ cháy rực cách quần áo ủi lên chân nàng.

Những chỗ này của nàng gần như không bị người chạm qua, đến cả thị nữ hầu hạ bên người cũng chưa từng.

Cơ Ninh nghĩ đến, mặt ngày càng nóng lên, chỉ là bị Tần Diệc sờ soạng hai cái, gương mặt tựa như đốt lên ánh nắng chiều.

Tần Diệc giống như cảm thấy phiền toái, hai cái bỏ áo đi, lộ ra vết sẹo cũ dữ tợn và một thân thể căng đầy cơ bắp cân xứng.

Ánh mắt Cơ Ninh loạn nghiêng nhìn hắn, lại nhìn thấy bên phải eo hắn có một nốt ruồi đậm, nằm ở trên lõm háng.

Hắn thật đẹp...

Tần Diệc không biết Cơ Ninh đang suy nghĩ gì, nhưng hắn vẫn có thể trông thấy ánh mắt nàng trắng trợn nhìn chằm chằm phần bụng của mình.

Đồ vật dưới háng cứng rắn đến phát đau, hắn thở dốc một hơi, lòng bàn tay thô bạo để lên bắp đùi non mềm của Cơ Ninh, trong dự liệu, rước lấy một tiếng thét kinh hãi của nàng.

"A......"

Tần Diệc nhìn nàng, một ngón tay tràn đầy ác ý gạt vải vóc chui vào trong cửa huyệt non mềm kia, phát giác được xúc cảm ướŧ áŧ bên trong, lại đâm vào sâu bên trong một chút, "Công chúa biết đau rồi hả?"

Tiểu công chúa gật gật đầu, phía dưới run rẩy, nàng như là không biết cảm thấy thẹn, lại càng không biết Tần Diệc giờ phút này nguy hiểm, "Không phải rất đau, có chút trướng."

Nàng dứt lời, lại vươn tay cẩn thận sờ lên vết sẹo trên người hắn, quan tâm nói, "Những vết sẹo trên người ngươi sẽ đau không?"

Tần Diệc: "... ."

Sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt, dứt khoát cởi lưng quần xuống, trực tiếp lộ ra đồ vật cứng rắn giữa hai chân cho nàng xem, một cây gậy màu đỏ nâu, dữ tợn lại dọa người, từ trong bộ lông nhếch lên cao, dán lên trên đầu gối phấn trắng của nàng.

"Lên giường chính là thuộc hạ nhét đồ vật này vào lỗ nhỏ phía dưới của công chúa, chỗ ấy của công chúa nhỏ đến thương cảm, một ngón tay thuộc hạ chen vào cũng đã khó khăn, đến lúc đó công chúa có thể sẽ đổ máu, còn có thể có thể chết ở đây, mặc dù như vậy, công chúa vẫn muốn làm sao?"

Cơ Ninh cảm thấy hắn đang cố ý dọa bản thân, "Ngươi đừng có mà gạt ta, các nàng đã từng nói qua như vậy sẽ rất thoải mái."

Tần Diệc nghiêm mặt bắt lấy bắp chân của nàng kéo nàng lại gần, đưa tay vén váy của nàng lên, dươиɠ ѵậŧ cách qυầи ɭóŧ trắng mềm như tuyết cọ mạnh vài cái ở cửa huyệt của nàng, âm thanh lạnh lùng nói, "Đợi lát nữa công chúa sẽ biết thôi."