Một tầng mỏng ánh trăng trải mông lung trên mặt hồ, gió nhẹ lướt qua hồ trong, lăn tăn gợn sống, hồ nước như có những vì sao lập lòe ánh sáng.
Hương hoa nức mũi, bóng trúc loang lổ, Cơ Ninh và Tần Diệc một trước một sau đi trên đường quay về tẩm cung, cảnh đẹp toàn cung cũng không làm mất đi phiền muộn trong lòng tiểu công chúa.
Nàng cảm thấy Tần Diệc thật sự quá xấu, nàng tức giận một đường không thèm nói gì với hắn.
Đèn l*иg trong tay bị gió thổi tắt, Cơ Ninh cũng không đốt lên, men theo con đường được ánh trăng chiếu sáng, buồn bực đi lên phía trước, đi lạc sang đường khác cũng không phát hiện ra.
Tần Diệc nhìn nàng quẹo vào một con đường nhỏ heo hút không người, lên tiếng gọi nàng, "Công chúa."
Cơ Ninh bị hắn trêu đùa một hồi, lúc này cơn giận còn chưa tan, thanh âm khó chịu nói, "Ta không muốn nói chuyện cùng ngươi."
Tần Diệc trầm mặc không nói, thầm nghĩ đây là chọc người nóng nảy.
Sau nửa ngày, ngón tay hắn gõ vang vỏ kiếm, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Đã tan rồi."
Cơ Ninh nghe hắn lời nói bất chợt của hắn, tức giận hỏi, "Cái gì tan?"
"Công chúa muốn tận mắt nhìn sao?"
Cơ Ninh đang giận hắn, lại có chút tò mò, nàng suy nghĩ một lát, dừng bước lại, quay người hỏi hắn, "Cái gì?"
Tần Diệc vươn tay, cho nàng xem lòng bàn tay rỗng tuếch, "Băng công chúa cho thuộc hạ đã tan rồi."
Trước lúc băng tan hết, không cho phép làm phiền nàng.
Đây là lời Cơ Ninh nói với hắn trên đường.
Tần Diệc lại nói, "Lúc ở Dận Đô công chúa đã từng nói qua, bảo khi thuộc hạ nhìn thấy công chúa, bước đi chậm lại một chút."
Hắn nghiêm trang giải thích, "Vì vậy trước đó thuộc hạ mới không thể kịp thời đuổi theo công chúa."
Hắn buông thỏng mí mắt, chuyên chú nhìn nàng, nói cực kỳ nghiêm túc, Cơ Ninh bị hắn lý lẽ của hắn hù cho sửng sốt trong chớp mắt.
Sau khi nàng kịp thời phản ứng lại, giơ tay lên "Bốp" một cái đánh vào lòng bàn tay hắn, tựa như phu tử cầm thước giáo huấn đệ tử, hai hàng lông mày nhỏ nhắn nhẹ chau lại, "Nói bậy!"
Ngữ khí răn dạy của nàng mềm nhũn, lực đánh hắn càng nhẹ như gió thổi, với năng lực phản ứng của Tần Diệc, né tránh là chuyện dễ dàng, nhưng hắn không tránh, ngược năm ngón tay khép lấy, nắm chặt tay Cơ Ninh.
Khớp xương ngón tay hắn thon dài, hai tay dùng đao kiếm đã quen, trong lòng bàn tay đều là vết chai, ra tay cũng không có lễ nghi nặng nhẹ, lúc chà qua làn da khơi nên một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Hắn rủ mắt xuống, ngón cái đặt ở giữa cổ tay Cơ Ninh, như có như không cọ xát một cái lên nốt ruồi đỏ trên cổ tay nàng.
Nhiệt độ cơ thể của hắn cực nóng, lúc nhẹ nhàng mơn trớn cổ tay, Cơ Ninh cảm giác dường như bị một ngọn lửa thật nhỏ đốt cháy một cái.
Nàng ngẩn người, lập tức nghĩ tới lúc ở trên đường, Tần Diệc cũng nắm tay nàng như vậy, đỡ nàng xuống xe ngựa.
Sau đó, nàng lại tự nhiên nhớ tới tình cảnh hắn nắm lấy eo nàng ôm nàng xuống từ trên xe ngựa.
Suy nghĩ đến đây, Cơ Ninh lập tức phiền muộn đỏ mặt, nàng rút tay ra, "Không biết lễ nghi, Tần Diệc lần sau ngươi còn như vậy, ta sẽ phải trị tội ngươi —— "
Lời Cơ Ninh còn chưa dứt lời, Tần Diệc đột nhiên dựng thẳng lên ngón trỏ dán lên môi nàng.
Hắn giương mắt nhìn rừng trúc rậm rạp đen kịt phía trước, xoay người kề sát tai nàng, âm thanh giống như tức giận nói nhỏ, "Xuỵt, công chúa, có người."
Tóc dài của Tần Diệc được buộc cao sau đầu, lúc này cúi người, đuôi tóc cũng theo đó rủ xuống dưới, rơi vào trước ngực Cơ Ninh.
Xúc cảm đặt ở trên môi khiến đầu óc Cơ Ninh đều bối rối, lập tức không nên lời.
Nàng nhất thời nghĩ, ở đâu có người, cho dù có người thì sao chứ, nàng chính là công chúa Đại Kỳ, sao nàng phải trốn trốn tránh tránh.
Nhưng nàng nhất thời lại nghĩ, Tần Diệc có thể nào lấy tay đυ.ng môi con gái người ta, hắn làm sao, làm sao lại phóng đãng như vậy.
Thân thể thanh niên cao lớn rắn rỏi đứng ở sau lưng tiểu công chúa, thân ảnh rơi trước người nàng, như một ngọn núi cao nguy nga đặt ở trên người nàng, mặc dù không dán lên, thế nhưng nhiệt độ cơ thể nóng rực và khí thế lạnh lùng lại khiến Cơ Ninh không cách nào bỏ qua.
Nàng che lỗ tai đang nóng lên, quay đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện một đôi mắt thâm sâu của Tần Diệc.
Dưới đêm trăng trắng bạc như sương, giống như một cái giếng sâu mát lạnh.
"Nghe." Hắn nói.
Gió dừng thổi, Cơ Ninh nín thở tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước vang lên thanh âm vui thích khe khẽ.
Nữ tử ngâm nga như mèo động dục, giọng nam thở hồng hộc, thanh âm ồ ồ.
Hai người tựa hồ đang hàn huyên cái gì, Cơ Ninh nghe không quá rõ ràng, chỉ nghe thấy "Bộp" một tiếng bàn tay vang lên, sau đó là một lời xấu xa thô bỉ không chịu nổi, "Da^ʍ phụ, chủ tử nhà ngươi biết ngươi dâʍ đãиɠ như vậy sao? Làm chết ngươi."
Rất nhanh, nàng kia liền bắt đầu khóc tựa như rêи ɾỉ, khóc đến mức làm cho lòng người thương xót, nhưng dù khóc thế nào, cũng không nói ra một câu cầu xin tha thứ, ngược lại còn kêu lên "Nhanh thêm một chút" ...
Cơ Ninh đã bao giờ nghe qua lời da^ʍ uế như vậy, nàng kinh ngạc mở to mắt, lông mi run rẩy, trong nháy mắt, hai vành tai đỏ ửng.
Hai cái hoa tai đỏ tươi rơi xuống trên vành tai hơi mỏng, như hai giọt máu đỏ bừng treo lên đó.
Cơ Ninh cảm thấy thanh âm này tựa hồ có chút quen tai, nhưng giờ phút này nàng không suy nghĩ sâu xa được những thứ này.
Nghe thấy thanh âm dâʍ ɭσạи vang không ngừng kia, nàng vô thức bắt được quần áo Tần Diệc, dưới chân không tự giác lui về phía sau một bước, như là muốn thu nhỏ mình vào trong lòng ngực của hắn.
Thanh âm nam nữ giao cấu không ngừng truyền tới từ trong rừng trúc, âm thanh ngày càng gấp gáp, tiểu công chúa vội vàng mở miệng, "Bên trong, người ở bên trong là đang..."
"Công chúa không biết sao?"
Tần Diệc làm nhiệm vụ thường xuyên mai phục bên trong các đại gia tộc, gặp qua không ít việc xấu xa ngấm ngầm, đối với mấy loại tình cảnh này sớm đã tập mãi thành thói quen, thậm chí còn có lòng dạ thanh thản nhìn ngón tay đang túm ống tay áo hắn.
Xương ngón tay hết sức nhỏ, trắng nõn tựa như ngọc, còn có chút run rẩy.
Trông thấy tình cảnh gϊếŧ người sợ đến như vậy, nghe thấy người dã hợp cũng sợ đến như vậy, lá gan sao lại nhỏ như vậy.
Hắn thu hồi ánh mắt, mặt không biểu tình mở miệng nói, "Lúc ma ma Tư Tâm nói muốn dạy công chúa, ta nhớ được công chúa nói khoác mà không biết ngượng, còn nói không thích nam nhân đừng đầy sân kia."
Một câu sau hắn chưa nói, nhưng Cơ Ninh biết là cái gì.
Nàng còn nói qua chỉ thích người như hắn vậy.
Tâm trí tiểu công chúa chấn động, nàng nhếch môi, quay người định lên đường trở về, nhưng Tần Diệc lại ngăn trước người nàng không cho nàng đi.
Ánh trăng sáng chiếu trên mặt nàng, làn da mỏng manh được phủ một lớp hồng như cánh hoa phù dung.
Tần Diệc vẫn là mặt quan tài không thay đổi, nhưng khi hắn giương mắt, phía dưới là một đôi mắt như sói hoang trong sa mạc.
Hắn nhìn qua gương mặt Cơ Ninh đỏ bừng mất định hướng, chậm rãi nói, "Nam nữ hoan ái, cá nước thân mật, đây chính là chuyện bọn họ đang làm."
Ánh mắt rơi vào trên người nàng bỏng cháy, như là nàng đang thiếu nợ hắn cái gì.
-