Cơ Ninh làm việc ít ra mặt, không thích rêu rao, lần này xuất hành đơn giản, chỉ dẫn theo một thị nữ là Phi Thu, ngoài ra chính là xa phu điều khiển ngựa và Tần Diệc mặt quan tài này.
Trong cái đội ngũ này, sợ chỉ có Tần Diệc biết rõ Xuân Oanh Lầu là loại địa phương nào.
Đó là kỹ viện lớn nhất Dận Đô.
Tướng phủ vì để nuôi dưỡng sát thủ chuẩn bị vài biệt viện trong thành, lúc Tần Diệc ở biệt viện, thường nghe thấy các huynh đệ khác túm tụm lại một chỗ trò chuyện về nữ nhân.
Diệp Đình Mục thân là thừa tướng Kỳ quốc, tất nhiên là không đồng ý để bọn hắn động vào con gái nhà lành, mục tiêu ám sát thì không được. Nếu muốn giải quyết chuyện trong đũng quần kia, bọn hắn chỉ có thể chạy tới kỹ viện.
Sát thủ trải qua liếʍ máu trên mũi đao, cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, không chừng ngày nào đó liền đầu thân hai nơi, nghĩ đến có thể sung sướиɠ một ngày thì một ngày. Chỗ yến oanh nơi vùng đất Dận Đô này, cơ hồ bọn hắn đã ngủ hết mấy lần.
Trong đó Tần Diệc nghe bọn hắn nói đến nhiều nhất, chính là Xuân Oanh Lầu.
Xuân Oanh cũng không phải là chỉ hoàng oanh ngày xuân, mà là ám chỉ trong lầu Xuân Oanh cả trai lẫn gái, tiếng kêu trên giường uyển chuyển động lòng người, như là chim oanh ngày xuân.
Nhưng mà tiểu công chúa kinh nghiệm sống chưa nhiều cũng không biết những thứ này, nàng thậm chí nghĩ lầm tưởng Xuân Oanh Lầu là quán rượu, đang cầm theo váy, phiền muộn mang theo Phi Thu đi về nơi đó.
Phiền muộn đương nhiên là về Tần Diệc mắt không có tôn ti.
Nhưng mà người khởi xướng hồn nhiên chưa phát giác ra, Tần Diệc giống như xem không hiểu sắc mặt Cơ Ninh, nắm kiếm theo sát ở sau lưng nàng, chỉ cách xa một bước.
Lúc trông thấy Cơ Ninh bước lên trên bậc thang, còn thốt ra một câu, "Công chúa cẩn thận."
Ánh mắt trầm tĩnh rơi vào làn váy tung bay của nàng, như là lo lắng nàng đi quá mau sẽ ngã, chuẩn bị tùy thời đưa tay đỡ lấy.
-
Dân phong Đại Kỳ cởi mở, trong Xuân Oanh Lầu không chỉ có có nữ kỹ, cũng có nam quan.
Lúc Cơ Ninh vén rèm châu màu đỏ bước vào, lại không ai cảm thấy kỳ quái.
Xuân Oanh Lầu dựng ở thủ đô, mở dưới chân thiên tử, khách đến thăm muôn hình muôn vẻ, Không phải phú tức quý, tiểu nương tử giống như Cơ Ninh muốn nếm thử chút ngon ngọt mới lạ, mặc dù không thấy nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Trong nội đường một nam nhân đang bắt chuyện cùng người nghe thấy tiếng vang lanh canh của bức rèm che, nghe thấy một tiếng "Khách đến thăm" vang lên, quay đầu trông thấy Cơ Ninh, vội vàng mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Người này tựa hồ là lão bản ở đây, hơn ba mươi tuổi, sinh ra một khuôn mặt đa tình phong lưu, mặt mày âm nhu, môi bóng nhuận như men súe, giống như bôi mỡ, nhìn không ra là hầu hạ nữ nhân hay là hầu hạ nam nhân.
Hắn không thay đổi sắc mặt đánh giá Cơ Ninh, ánh mắt chỉ ngừng lại chốc lát trên ngọc bội nơi eo nàng, lại rời mắt đi.
Chỉ là khóe miệng vui vẻ sâu thêm hai phần.
Cơ Ninh không chú ý tới tầm mắt hắn, nàng đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho bối rối.
Lúc này đang là buổi trưa, trong lầu đã ngồi đầy tân khách, kỹ nữ xinh đẹp đang mặc váy người Hồ nhảy múa lượn vòng trên đài, nam kỹ chỉ khoác sa mỏng trên vai tấu nhạc, có mấy nam nữ vây quanh ở dưới đài, sắc mặt vũ mị hát da^ʍ từ diễm khúc.
Sân khấu được thiết lập cao trên hành lang, mặc dù bốn phía năm sáu tân khách đang ngồi, Cơ Ninh cũng có thể nhìn thấy trên đài mấy diễm kỹ kia gần như trần trụi.
Đầu đường tiếng động ầm ĩ, trước khi Cơ Ninh vào cửa cũng không nghe thấy động tĩnh trong lầu, làm sao nghĩ sẽ nhìn thấy loại tình cảnh này.
Nữ nhân còn được, nhưng người nam kia, tiểu công chúa lại là lần đầu tiên gặp.
Tần Diệc chặn Phi Thu ở phía sau rèm đứng một hồi lâu, thấy Cơ Ninh nhìn rõ ràng đây là cái nơi tốt gì, mới không nhanh không chậm dùng vỏ kiếm vén bức rèm che bước đến.
Nam nhân kia đi đến trước người Cơ Ninh, mặt mày ẩn tình nhìn qua nàng, cười yếu ớt ôn nhu nói, "Cô nương nhìn thật lạ mắt, là lần đầu tiên đến?"
Âm thanh tận lực ép tới trầm thấp, chỉ còn thiếu ghi thêm hai chữ "Câu dẫn" trên mặt.
Nhưng trời phụ lòng người, không đợi được Cơ Ninh trả lời, đã bị một nữ nhân cắt đứt cuộc trò chuyện.
" A a a a..! Ca ca thật tuấn tú —— "
Người nọ còn chưa lộ diện, thanh âm sôi nổi phô trương đã truyền vào trong tai người, tiếp đó, một thân ảnh áo đỏ đi ra từ trong phòng lớn, chầm chậm bước về phía Tần Diệc.
Nữ nhân kia mặt như Phù Dung, môi đỏ như Chu sa, càng tương tự vóc nam nhân, nhìn qua so với hắn hơn trẻ mấy tuổi, giống như một đôi huynh muội.
Đáng tiếc còn cách thật xa, đã bị một thanh vỏ kiếm đen kịt chống lên yết hầu.
Tần Diệc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào, nàng cũng không sợ hãi, làm một bộ dạng ai oán nhìn hắn, giả vờ giả vịt đáng thương nói, "Lang quân thật vô tình, mang gương mặt hoà nhã như vậy đến Xuân Oanh Lầu, nhưng đến khen ngợi cũng không cho người khen ngợi."
Nàng dịu dàng nói chuyện, duỗi ngón tay sơn đỏ đẩy ra vỏ kiếm của Tần Diệc, ngón trỏ thuận theo mập mờ mơn trớn hoa văn khắc phía trên, nhẹ nhàng chớp chớp đuôi lông mày dài nhỏ về phía Tần Diệc.
Sắc mặt Tần Diệc lạnh lẽo, vỏ kiếm hơi nghiêng, tránh tay của nàng, sau đó đi về phía trước một bước, mãnh liệt đánh lên xương quai xanh nữ nhân, đánh cho nàng thân hình bất ổn, nhăn nhó lui về sau vài bước.
Tần Diệc từ trước đến nay không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng không muốn gây phiền toái, ra tay ước lượng gắng sức, không quá nặng tay.
Nhưng việc này đối với huynh muội như Bồ Tát mặt mềm này, gặp được vị khách mặt lạnh như Tần Diệc cũng không đuổi người, suy nghĩ xoay chuyển, dường như đã hiểu ra cái gì.
Nam nhân cười cười như thế, tiếng nói dùng vừa rồi câu dẫn Cơ Ninh thời khắc đè thấp nói với Tần Diệc, "Vị lang quân này —— "
Tần Diệc hung hăng nhíu lông mày.
Nữ nhân kia vuốt vuốt xương quai xanh bị đau, làm dấu tay ra hiệu về phía sau lưng, vài kỹ nam kỹ nữ mặt phấn môi son lập tức xông tới, mở miệng một tiếng "Ca ca", mở miệng một tiếng "Muội muội", vươn tay ra muốn kéo hai người vào.
Xuân Oanh Lầu còn nhiều khách rụt rè, nhưng dù rụt rè, ngủ trên giường qua một lần, cũng sẽ trầm luân trong tư vị nam nữ hoan ái.
Việc buôn bán bọn hắn, có rất nhiều thủ đoạn giữ người.
Huống chi Cơ Ninh và Tần Diệc một thân trang phục khí phái, thấy thế nào cũng là khách quý trên trời.
Mùi son phấn ngọt ngấy dũng mãnh xông vào chóp mũi, Cơ Ninh đã bao giờ thấy chuyện như này, nàng nhìn người xông tới, vội vàng lui về phía sau.
Bỗng nhiên chân lảo đảo, không đứng vững, một thanh âm trầm thấp khó chịu vang lên, rắn rắn chắc chắc nện vào trong ngực Tần Diệc.
Tần Diệc giơ vỏ kiếm ngăn cách mọi người, một tay vòng ở eo Cơ Ninh, cúi xuống nhìn mặt nàng mắc cỡ đỏ bừng, thấp giọng hỏi, "Tiểu thư, còn ở chỗ này dùng cơm sao?"
Cũng không biết vòng eo Cơ Ninh quá thoải mái dễ chịu hay như thế nào, Tần Diệc ôm không buông tay, cánh tay hơi hơi dùng sức, thậm chí còn ôm nàng kéo về phía trước.
Tiểu công chúa sợ là bị dọa bối rối, cũng không đẩy Tần Diệc ra, nàng ngửa đầu ra sau nhìn hắn, mày cau lại, cánh môi bóng loáng màu đỏ mím lại, một bộ tư thái đáng thương không biết làm sao khi tự tiện xông vào ổ sói.
Trên đài nhất thời hát lên "Đậu nhỏ ngậm suối, hoa lật lộ đế", nhất thời lại ngâm "Quân ôm thϊếp đã quen, nhớ vòng eo nhỏ bé" ...
Da^ʍ từ diễm câu khó nghe, mặt Cơ Ninh nổi lên rặng mây đỏ, dùng sức lắc đầu, trâm cài trên tóc theo đó lắc lư, vài tiếng tinh tế vang lên, nhẹ nhàng đập vào ngực Tần Diệc.
-
Sau khi hồi phủ, Cơ Ninh mấy ngày liền không đi ra ngoài, đến sân cũng không ra.
Nhưng chuyện tiểu công chúa đi dạo kỹ viện một vòng không biết như thế nào đã truyền vào trong tai Nữ Đế.
Nữ Đế luôn kiềm chế bản thân, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cũng không sa vào dâʍ ɖu͙©. Nhưng nghe nói sau việc này, lại không trách cứ Cơ Ninh, mà lại sai một ma ma Tư Tẩm tới phủ công chúa.
Lúc ma ma kia đến, đúng lúc vào ngày nghỉ của Tần Diệc, mỗi tháng hắn chỉ được nửa ngày nghỉ, sáng sớm đi một chuyến tới tướng phủ báo cáo tình hình gần đây của công chúa cho Diệp Đình Mục, rồi sau đó lại ngựa không dừng vó nghênh đón mặt trời trở về phủ công chúa.
Lúc gần tẩm viện Cơ Ninh, Tần Diệc liền phát hiện bầu không khí có chút không tầm thường.
Hắn ngăn lại thị nữ đi ra từ trong sân, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thị nữ kia ấp úng nói, "Đêm qua một ma ma trong nội cung tới, nói là tiếp nhận mệnh lệnh của Nữ Đế, muốn dạy Công Chúa Điện Hạ chuyện ấy..."
Tần Diệc nghe được như lọt vào trong sương mù, thanh âm lạnh thêm vài phần, "Chuyện ấy là chuyện gì?"
Thị nữ đỏ mặt, "Chuyện sinh hoạt vợ chồng..."
Tần Diệc nhíu lông mày, "Sau đó thì sao?"
Thị nữ cúi đầu, "Công chúa không chịu, đang náo đến lợi hại..."
Tần Diệc thả nàng rời đi, rồi sau đó trực tiếp đẩy cửa ra tiến vào sân nhỏ.
Trong nội viện cũng không gặp ma ma Tư Tẩm, rồi lại thấy hơn mười nam tử đứng đấy, dung mạo khác nhau, có giống như quân tử đoan trang, cũng có nhu hòa yêu mị, nhưng đều không ngoại lệ, đều là dung mạo xinh đẹp ngàn dặm mới tìm được một người.
Tần Diệc cẩn thận dò xét qua mọi người, sau khi không phát hiện có gì khác thường, liền ôm kiếm nghênh đón ánh mặt trời tựa ở cửa sân, nghe sau cửa phòng đóng chặt thỉnh thoảng truyền ra tiếng ồn ào rất nhỏ, nhắm mắt lại bất động.
Giống như thần giữ cửa mặt lạnh.
Thanh âm đàm thoại trong phòng càng ngày càng vang, Tần Diệc đứng không đầy một lát, cửa phòng bị người từ bên trong mở ra, Cơ Ninh cầm theo váy tức giận đi ra, chuẩn xác nói, "Ta biết rồi, ta không muốn học."
Ma ma Tư Tẩm theo sát phía sau, tuổi tầm năm mươi, khuyên khản cả cổ, "Nếu như điện hạ biết được, đó chính là học cũng không có gì không tốt."
Cơ Ninh không buông miệng, "Vậy ngươi bẩm báo Mẫu Hoàng, nói ta đã học qua rồi."
Ma ma Tư Tẩm nghe vậy, một câu "Người một bộ dạng như vậy mà là đã trải qua việc đời?" ngăn ở trong miệng, nhả ra cũng không xong, nuốt cũng không được, gấp đến độ đổ mồ hôi.
Cơ Ninh không để ý tới bà ấy, cầm theo váy đi ra sân rõ ràng không chịu học.
"Ối, điện hạ, " ma ma Tư Tẩm vội vàng ngăn nàng lại, "Lão nô phụng mệnh đến đây, tội khi quân, lão nô làm sao gánh chịu nổi a!"
Tiểu công chúa phiền muộn mặt đỏ rần, như cũ không nghe, bịa chuyện nói, "Vậy ngươi tìm một lý do bẩm báo Mẫu Hoàng, nói ta không thích những người bà ấy đưa tới là được."
Ma ma Tư Tẩm không thuận theo không buông tha, nhẫn nại hỏi, "Vậy ngài thích dạng gì, lão nô phái người đi tìm, phía dưới Đại Kỳ, kiểu gì cũng tìm được người công chúa ưa thích."
Cơ Ninh khó thở, nhìn một vòng trong sân, đưa tay lung lay chỉ một cái, chỉ vào người ở bên ngoài, "Ta thích người như hắn vậy đấy."
Phát giác được ánh mắt rơi vào trên người, thần giữ cửa bên ngoài chậm rãi mở mắt ra, ngước mắt nhìn lại, đúng lúc chống lại ánh mắt kinh ngạc của ma ma Tư Tẩm.