Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm ngồi trên trực thăng riêng của Tạ Trình, trên bàn trước mặt có bó hoa hồng đỏ, nhân viên mang đồ ăn thức uống tinh tế đến.
Máy bay trang trí rất sang trọng và trang nhã, màu sắc giống hệt nhà anh, xám lạnh, thiếu sức sống.
Lâm Âm đặt quả quýt trong tay xuống bàn, một chút màu vàng ấm áp phá vỡ tông màu lạnh lẽo trong máy bay, giống như một tia nắng chiếu vào chiếc bóng xám.
Ngay sau khi đến địa điểm thi đấu, Lâm Âm đã nhìn thấy Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn từ xa, gọi bọn họ một tiếng.
Chu Phán Phán sửng sốt: "Làm sao cô tới được, không phải đã lỡ chuyến xe rồi sao!"
Lâm Âm không nhiều lời: "Là một người bạn sắp xếp cho tôi tới đây, các cô điểm danh chưa?"
Một vài người đã điểm danh xong, ra khỏi địa điểm thi đấu và đến khách sạn đã đặt trước gần địa điểm thi đấu.
Thời tiết ở thủ đô lạnh hơn nhiều so với ở Uyển Thành, Lâm Âm trốn khỏi nhà không kịp mang theo hành lý, cô vẫn mặc chiếc áo khoác trắng khi đến, vừa ra khỏi cửa đã lạnh run cầm cập.
Nếu bị cảm lạnh vào thời điểm này thì sẽ rất phiền phức.
Sau bữa ăn, Lâm Âm ra khỏi nhà hàng, kéo áo khoác, dùng điện thoại di động tra địa chỉ của một trung tâm mua sắm gần đây, tay cầm điện thoại đỏ bừng vì lạnh.
Chu Phán Phán nhìn Lâm Âm: "Sao cô mặc ít vậy, hai ngày trước không phải đã nói thủ đô rất lạnh sao."
Lâm Âm: "Tôi để quên hành lý."
"Ngốc thật," Chu Phán Phán cởi khăn quàng cổ đưa cho Lâm Âm, "Cô choàng đi."
Lâm Âm nhìn Chu Phán Phán: "Cô không lạnh sao?"
Chu Phán Phán kéo khóa áo khoác lên trên mặt: "Tôi mặc nhiều lắm."
Lâm Âm quấn khăn quàng cổ của Chu Phán Phán, cổ tức khắc ấm áp hơn rất nhiều: "Cảm ơn."
Chu Phán Phán hất cằm lên: "Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải vì cô, tôi sợ cô sẽ bị đóng băng không thể tham gia cuộc thi, lần trước tôi đã thua cô trong vở múa 《 Trang Khương 》, lần này chắc chắn sẽ không thua cô nữa, cô cứ chờ xem."
Lâm Âm nắm chặt khăn quàng cổ mềm mại thoải mái, cười cười: "Được, vậy chúng ta quyết phân cao thấp trên sân khấu đi."
Chu Phán Phán đút hai tay vào túi áo khoác: "Tôi đi trước, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đấu vòng loại." Nói xong liền xông vào trong gió lạnh.
Bên cạnh, Lý Vân Cẩn nhìn Lâm Âm, kéo khóa áo khoác lông vũ của mình xuống: "Mặt em vì lạnh mà đỏ lên cả rồi, mặc áo của anh vào đi."
Lâm Âm vội xua tay: "Không cần đâu, tôi đi mua một cái là được, quần áo của anh không vừa với tôi."
Lý Vân Cẩn đã cởϊ áσ khoác ra: "Có gì mà không vừa, mọi người đều là đồng đội, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Lúc này, một chiếc xe bảo mẫu màu đen của doanh nghiệp GMC dừng lại, cửa xe mở ra, trợ lý Vương xuống xe: "Cô Lâm."
Lâm Âm nở nụ cười: "Trợ lý Vương, sao anh lại đến thủ đô thế?"
Trợ lý Vương mặc một bộ vest, vừa bước xuống xe bảo mẫu đã lạnh run người, là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn, anh ta phải giữ vững phong thái cho dù có chết cóng, cắn răng đứng thẳng lưng: "Tạ tổng bảo tôi đến công ty chi nhánh xử lý chút việc."
Lâm Âm: "Thật sự là trùng hợp."
Trợ lý Vương đứng sang một bên, chừa ra vị trí cửa xe: "Cô Lâm, lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn."
Lâm Âm xoa xoa những ngón tay đỏ bừng vì lạnh, quay đầu nhìn Lý Vân Cẩn: "Cùng lên xe đi, đỡ phải đi bộ."
Lý Vân Cẩn mặc chiếc áo khoác vừa cởi xuống: "Không cần, anh đi dạo một chút, vừa lúc tiêu cơm."
Lâm Âm lên xe, Lý Vân Cẩn nhìn chiếc xe bảo mẫu sang trọng lái đi, nhất thời cảm thấy hụt hẫng, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Anh ta tin tưởng vào chính mình, chỉ cần anh ta đối với cô thật lòng, chưa chắc một chút cơ hội cũng đều không có.
Anh ta không có thời gian để tỏ tình với cô trong bữa tiệc tối của đài truyền hình, ngược lại lại để Tạ tổng kia cướp trước, nếu anh ta có thể giành được giải thưởng lần này, anh ta phải tỏ tình với cô.
Vòng loại bắt đầu vào sáng hôm sau, Lâm Âm, Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn đến địa điểm thi đấu từ sớm. Đấu trường này quy tụ các vũ sư trên khắp cả nước, từ thanh thiếu niên đến vũ công trung niên tuổi tứ tuần, tất cả mọi người đều đang hết mình vì cuộc thi.
Lâm Âm làm nóng người ở trong phòng múa bên ngoài đấu trường, bên cạnh nghe được mấy người bàn luận.
"Người đoạt huy chương vàng lúc trước lần này lại tham gia, nói rằng mục tiêu là giành được huy chương vàng đặc biệt."
"Viên Tĩnh Di sao, cô ấy thực sự rất trâu, nhưng chúng ta không được nản lòng. Cho dù không đạt được huy chương vàng đặc biệt, nhưng có được giải thưởng khác cũng rất tốt."
Giải Hoa Quế Cup chia thành các giải huy chương vàng đặc biệt, huy chương vàng, huy chương bạc, huy chương đồng và giải thưởng xuất sắc.
Chu Phán Phán bĩu môi một cái: "Bất luận là người trâu bò thế nào, chưa đến giây phút cuối cùng khó có thể nói được."
Lúc trước trong quá trình tuyển chọn cho 《 Trang Khương 》, cô ta cũng nghĩ rằng mình đã chắc chắn được chọn, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Lâm Âm.
Rất nhanh vòng đấu loại bắt đầu, chấm điểm theo thang điểm mười. Tổng cộng có năm giáo viên làm giám khảo, loại bỏ điểm cao nhất và điểm thấp nhất, lấy điểm trung bình.
Mãi đến 6 giờ chiều, khi vòng đấu loại kết thúc, điểm số mới được công bố ngay tại chỗ.
Một nhóm người kéo đến bảng thông báo, một bên xem một bên thảo luận.
"Nhìn xem, điểm cao nhất trong vòng loại năm nay là bao nhiêu? 9,68? 9,68!"
"Mẹ ơi, không thể nào, ngay cả trong trận chung kết cũng hiếm có kết quả như vậy, người đạt hơn 9,5 điểm ở vòng loại lần trước là hình như là Kiều Thiên Thiên, đó là cách đây nhiều năm rồi."
"Trâu bò, Viên Tĩnh Di thật trâu bò!",
"Cái gì mà Viên Tĩnh Di, Viên Tĩnh Di xếp thứ hai, 9,4 điểm."
"Ai hạng nhất, Lâm Âm?"
"Hạng nhất thì hạng nhất, trận chung kết thế nào còn chưa chắc chắn đâu."
"Cái gì gọi là hạng nhất thì là hạng nhất, người ta đã phá kỷ lục của các vòng loại trước đó. Cùng với hạng nhất đó có thể giống nhau được sao?"
Các vũ công tham gia vòng loại và vòng chung kết cần chuẩn bị hai bài múa khác nhau, thường thì các vũ công sẽ xếp bài múa cuối cùng sẽ dùng cho vòng chung kết.
Bài múa ở vòng loại đã với số điểm 9,68, có thể hình dung được vòng chung kết sẽ tuyệt vời như thế nào, chỉ cần không có sai sót thì điểm số chỉ có cao chứ không thấp.
Lâm Âm nhìn vào điểm số của mình, sau đó nhìn Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn, cả ba người đều vào trận chung kết với số điểm cao, đặc biệt là Chu Phán Phán, người chỉ kém Viên Tĩnh Di 0,5 điểm.
Viên Tĩnh Di là người biểu diễn xuất sắc nhất trong số các vũ công nam.
Lý Vân Cẩn cười nói với Lâm Âm: "Chúc mừng em."
Lâm Âm khoác ba lô lên lưng: "Còn chưa vào chung kết, chờ trận chung kết kết thúc rồi chúc mừng cũng không muộn."
Tâm trạng cô rất tốt, bởi vì múa đạt được kết quả mỹ mãn, bởi vì tên của cô có thể đứng cùng mẹ để thảo luận, cho nên cô như tiến thêm một bước đến gần mẹ.
Lâm Âm lấy điện thoại ra, chụp bảng danh sách điểm, gửi trong nhóm gia đình, cho anh cả và anh hai xem.
Lâm Du nhanh chóng gọi tới: "Âm Âm, đi về, nếu em không về, đừng trách anh đến đưa em về."
"Còn nữa, em và Tạ Trình có chuyện gì, tại sao em lại bỏ trốn cùng cậu ta, có phải cậu ta ép buộc em không, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì!"
Lâm Âm cầm điện thoại: "Anh hai, em sẽ không về."
Lâm Du: "Em có gặp Lý Hà Quân không?"
Lâm Âm: "Đương nhiên là gặp rồi, thầy Lý là giám khảo chủ chốt, sao vậy?"
Giọng nói của Lâm Du hiếm thấy trở nên rất nghiêm túc: "Đừng nói chuyện với ông ta, ông ta nói chuyện với em em cũng đừng quan tâm, có nghe không?"
Lâm Âm khó hiểu: "Tại sao? Thầy Lý rất chuyên nghiệp và tài năng, mọi người đều hy vọng nhận được ý kiến
của thầy ấy. Em cũng đã xem các video biểu diễn trước đây của thầy, thầy còn từng múa cùng với mẹ."
Lâm Du nghiến răng: "Anh nói không được là không được!" Sau đó cúp điện thoại, đi xin chủ nhiệm khoa nghỉ phép, chuẩn bị bay đến thủ đô.
Lâm Âm cất điện thoại, bước ra khỏi đấu trường.
Lý Vân Cẩn đã mua hai bó kẹo hồ lô ngào đường, chia cho Lâm Âm và Chu Phán Phán: "Kẹo hồ lô ở thủ đô là chính tông nhất, không thể ăn được ở Uyển Thành đâu."
Lâm Âm nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Phán Phán rùng mình một cái: "Lạnh quá!"
Vừa nói vừa nhìn chiếc áo khoác dài màu đen trên người Lâm Âm: "Chiếc áo khoác hôm qua cô mặc, cô mua lúc nào vậy, trông thật ấm áp."
Trong ba người sợ lạnh ở phương Nam, chỉ có khuôn mặt của Lâm Âm là hồng hào cả mặt, còn Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn đều đỏ bừng vì lạnh.
Lâm Âm quàng chiếc khăn quàng cổ của Chu Phán Phán: "Là một người bạn đưa cho tôi tối qua."
Chu Phán Phán cắn một viên kẹo hồ lô ngào đường: "Bạn gì?"
Lâm Âm kéo khóa áo khoác, đội mũ lên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt: "Bạn bè bình thường."
Bạn bình thường có giấy đăng ký kết hôn.
Tối hôm qua, trợ lý Vương đưa cô trở lại khách sạn, đưa cho cô một đống quần áo ấm, hẳn là do Tạ Trình căn dặn.
Áo khoác lông vũ của Lâm Âm quá dày, ba lô cũng không dễ mang, nên cô chỉ có thể cầm trên tay, tay kia cô vẫn đang cầm một đống kẹo, Lý Vân Cẩn cầm lấy ba lô từ tay cô: "Anh giúp em cầm."
Lâm Âm có chút xấu hổ, hai ngày qua Lý Vân Cẩn và Chu Phán Phán đều giúp cô, cô cũng không có làm gì cho bọn họ, nên cô đã đề nghị mời bọn họ đi ăn tối.
Cả ba đi bộ đến nhà hàng, Lâm Âm dừng lại trước một tòa nhà nổi tiếng ở địa phương, đưa điện thoại di động của mình cho Chu Phán Phán, nhờ cô ấy chụp một vài bức ảnh để cô gửi cho anh cả và anh hai trong nhóm gia đình, cho họ biết rằng cô rất an toàn.
Lâm Âm đứng trước tòa nhà hùng vĩ, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen với một chiếc áo len màu hồng nhạt bên trong, mái tóc dài của cô được búi thành củ tỏi đáng yêu, trên tay cầm một mớ kẹo đang ăn dở, nở nụ cười ngọt ngào nhìn vào camera điện thoại.
Chu Phán Phán chụp liên tiếp hơn chục bức ảnh cho Lâm Âm: "Tôi biết cả hai chúng ta đều chăm chỉ giống nhau, tại sao cô lại đạt điểm cao như vậy, cô gian lận, cô dùng giá trị nhan sắc lấn át!"
Lý Vân Cẩn tiến lên: "Lâm Âm, anh có thể chụp ảnh chung với em không?"
Lâm Âm mỉm cười: "Được, Phán Phán cũng chụp chung đi."
Lý Vân Cẩn muốn chụp ảnh một mình với Lâm Âm, trông mong nhìn Chu Phán Phán, hy vọng cô ta có thể thành toàn chút tâm tư nhỏ bé này của mình.
Chu Phán Phán: "Được, tôi chụp ảnh hai người trước, sau đó chúng ta sẽ chụp chung một tấm."
Lý Vân Cẩn đứng bên cạnh Lâm Âm, thầm nghĩ, nếu tỏ tình không thành công, đây có thể là cơ hội cuối cùng để anh ta chụp ảnh một mình với Lâm Âm, vì vậy anh ta xê dịch đến bên cạnh cô.
Chu Phán Phán chụp xong, nhìn nhìn: "Hai người trông giống như một cặp vậy."
Lý Vân Cẩn giúp Lâm Âm giữ ba lô, còn Lâm Âm cầm những cây kẹo hồ lô mà Lý Vân Cẩn đã mua cho cô. Lâm Âm cười ngọt ngào, trong khi Lý Vân Cẩn cười có chút ngốc nghếch.
Cả ba chụp thêm vài tấm ảnh chung rồi cùng nhau đi vào nhà hàng ăn cơm.
Lý Vân Cẩn chọn ra một vài bức ảnh và đăng lên vòng bạn bè, bao gồm ảnh chụp mỹ thực, một bức ảnh duy nhất của anh ta, một bức ảnh nhóm ba người và một bức ảnh của anh ta và Chu Phán Phán.
Ngoài ra còn có một bức ảnh của anh ta và Lâm Âm ở chính giữa.
Lưu Hiểu Thanh, người đang ở xa Uyển Thành, nhìn thấy vòng bạn bè của Lý Vân Cẩn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đồ ăn với đôi mắt sáng rực, bèn chụp màn hình vòng bạn bè của Lý Vân Cẩn lại và đăng lên vòng bạn bè của mình, "A a a, nhìn ngon quá, sớm biết vậy tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi."
Trợ lý Vương like ảnh vòng bạn bè của Lưu Hiểu Thanh, cũng gửi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Lý Vân Cẩn cho tổng giám đốc nhà mình đang đi công tác ở Mỹ.
Tạ Trình nhìn bức ảnh, vẻ mặt ảm đạm không nói gì, sau đó dặn dò thư ký: "Đặt chuyến bay sớm nhất trở về Trung Quốc."
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Tạ tổng đang trên đường đến, mang theo một thanh kiếm dài 40 mét.