Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 7

Edit+beta: LQNN203

Đế Hòa và Mộng Phi đã là đối thủ của nhau trong nhiều năm, lần này họ chọn phát hành một trò chơi mới cùng loại vào cùng một khoảng thời gian, rõ ràng đây là một cuộc cạnh tranh.

Là một cuộc thi đánh giá công khai, cả hai bên đều đang có kế hoạch của riêng mình.

Mộng Phi bỏ ra 150 vạn để mời Dương Thấm Vũ quay video quảng cáo. Đây không phải là phát ngôn viên mà chỉ là một video quảng cáo dài năm phút, được coi là mức giá cao đối với minh tinh.

Không ngờ Đế Hòa còn giàu có hơn nữa, mở miệng liền chi ra năm trăm vạn, gấp mấy lần giá trị con người của Dương Thấm Vũ, người được mời lại là một nữ vũ công vô danh.

Chuyện này đã được thổi phồng lên rất nhiều, diễn đàn trò chơi bùng nổ, các hotsearch trên Weibo đều đổ dồn về.

Mặc dù bị thúc ép rất nhiều nhưng đội ngũ của Dương Thấm Vũ đã không bỏ lỡ cơ hội tốt để quảng cáo rầm rộ, họ đã mua bản thảo và tung ra thị trường một làn sóng các nhân vật nữ thần trong game. Ảnh chụp tỉ mỉ quay chụp, được lựa chọn ra, nhanh chóng thu hoạch một đám trạch nam*.

*Trạch nam: Chỉ người con trai không thích giao tiếp với bên ngoài, chỉ thích ở nhà.

Trái với game của Đế Hòa bên này, thông tin trong đoạn video quảng cáo hoàn toàn không được tung ra.

Người của Đế Hòa không ngu ngốc, đặc biệt là tập đoàn Tạ thị đứng sau, vị tổng giám đốc trẻ tuổi cương quyết và mạnh mẽ đó không bao giờ làm ăn thua lỗ, năm trăm vạn nhất định sẽ không tiêu tốn vô ích.

Đế Hòa càng bảo mật kỹ thông tin vũ công trong video quảng cáo thì cư dân mạng càng tò mò, còn nổi lên biệt danh "Nữ thần năm trăm vạn".

Từ xưa đến nay, lộ ra hoàn toàn luôn không đẹp mắt, nửa che nửa lộ lại càng hấp dẫn.

Trong một thời gian ngắn, cuộc thảo luận về nữ thần năm trăm vạn thậm chí không lộ mặt đã vượt qua cả Dương Thấm Vũ, người là một ngôi sao.

Phó Hào bội phục tổng giám đốc của mình sát đất, thay đổi thù lao hợp đồng, để Đế Hòa bọn họ chiếm thế thượng phong ngay từ đầu.

Phó Hào vẫn cảm thấy thịt đau, năm trăm vạn quá cao.

Dương Thấm Vũ chỉ có 150 vạn, bọn họ chỉ cần ra giá hai trăm vạn là có thể đè bẹp được, Tạ tổng đã chi nhiều như vậy một lúc, không biết còn nghĩ là anh quan tâm đến Lâm Âm, muốn nâng cô lên tận trời.

Người phụ trách của Mộng Phi đã bí mật đăng Weibo: "Bỏ ra nhiều tiền thì sao, người của đoàn múa làm sao có thể bằng được Dương Thấm Vũ của chúng ta cả về danh tiếng lẫn ngoại hình. Nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao Đế Hòa không dám tiết lộ thông tin của vũ công, hay chỉ là một Đông thi xấu xí không ai nhìn."

Phó Hào cười lạnh sau khi đọc Weibo, xấu xí không ai nhìn? Chờ khi phim quảng cáo ra mắt, các người sẽ thấy thế nào là vẻ đẹp thực sự qua các thời đại.

Bắt đầu cuộc chiến game của Đế Hòa và Mộng Phi, cuộc thi giữa nữ thần năm trăm vạn và nữ thần trò chơi cũng bắt đầu.

Trong sảnh tầng một của đoàn múa, Đế Hòa đã đưa người tới cửa cho Lâm Âm.

Như Tạ Trình đã nói, anh là một thương nhân, mọi cân nhắc của anh đều dựa trên lợi ích của công ty, Lâm Âm đã ký hợp đồng.

Sau đó đến lúc chuẩn bị sẵn sàng.

Một bài múa chất lượng cao cũng là sự hợp tác của cả một đội, đoàn múa đã phái giáo viên biên đạo, âm nhạc, mỹ thuật, trang phục và đạo cụ tốt nhất để phối hợp với Lâm Âm.

Lâm Âm dành phần lớn thời gian nửa tháng tiếp theo trong đoàn múa, liên tục xác nhận các động tác với biên đạo múa.

Một động tác thường mất nhiều thời gian để tập luyện, sau một ngày mệt nhoài, mệt lả, về đến nhà cô tắm rửa rồi lăn ra ngủ. Chưa kể thời gian hẹn hò với Cố Du Minh, thậm chí thời gian gọi điện cho anh ta cũng ít hơn rất nhiều.

Chín giờ tối, Lâm Âm đi ra khỏi đoàn múa, nhìn thấy chiếc Cayenne màu đen đậu ở cửa, liền mở cửa xe ngồi vào: "Du Minh, anh đợi lâu rồi phải không, xin lỗi, vừa rồi có một vài động tác không thể quyết định được."

Lâm Âm nhìn thấy một chiếc hộp được đóng gói trên hộp kê tay, nở một nụ cười dịu dàng: "Cháo này mang cho em sao?" Sau đó cô đưa tay cầm lấy.

Cố Du Minh đỡ kính lên sống mũi: "Trời lạnh, em đừng ăn, lát nữa anh đưa em đến nhà hàng ăn."

Lâm Âm thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Cố Du Minh: "Anh tức giận sao?"

"Không có," Cố Du Minh quay đầu nhìn Lâm Âm, "Gần đây em không ăn cơm đàng hoàng đúng không, sao lại gầy như vậy. Nếu không được thì đừng múa nữa, không đáng để em ảnh hưởng sức khỏe của mình đâu."

Lâm Âm sợ nhất khi nghe thấy ba chữ "Đừng múa nữa", nhanh chóng giải thích: "Để phù hợp với nhân vật hơn, em đã giảm cân một chút. Đừng lo lắng, em chỉ giảm hai cân thôi, sẽ bù lại sau buổi biểu diễn."

Cố Du Minh lái xe đến một nhà hàng cháo cao cấp, gọi hai bát cháo cho Lâm Âm, đồng thời gọi vài món ăn kèm: "Trứng vịt bắc thảo, thịt nạc, cháo bí đỏ gạo kê, đều là món em thích này."

Lâm Âm chỉ ăn nửa bát cháo bí đỏ gạo kê, không dám ăn thêm vì sợ tăng cân. Sợ Cố Du Minh sẽ cảm thấy đau lòng cho mình, cô đã ăn hết bát, mang bát cháo thịt nạt và trứng vịt bắc thảo đã bảo quản còn lại cho Cố Du Minh.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của Lâm Âm, Cố Du Minh nói: "Múa cũng được, nhưng chỉ cần em chăm sóc sức khỏe thật tốt."

Lâm Âm lặng lẽ kéo gấu váy dưới bàn, che đi vết thương trên đầu gối khi tập vũ đạo vào ban ngày: "Em biết rồi, em sẽ mà."

"Đúng rồi, gần đây anh bận gì vậy?"

"Công việc," Cố Du Minh ăn cháo xong, lấy khăn ướt lau tay, "Bà nội anh nói rất nhớ em, thứ bảy tuần này sẽ đón em đến ăn tối ở nhà anh."

Lâm Âm có chút ngượng ngùng nhìn Cố Du Minh, giọng nói thiếu tự tin: "Sợ là không được, thứ bảy và chủ nhật này em phải tập múa."

Vẻ mặt của Cố Du Minh lộ rõ

vẻ không vui: "Bà nội chỉ nhớ em và muốn gặp em, em còn không thể đáp ứng nguyện vọng của bà sao? Bà vẫn luôn rất yêu thương em."

Lâm Âm không thể đi vào cuối tuần《Trang Khương》không phải là công việc của một mình cô, nó liên quan đến cả đội. Nếu cô xin nghỉ phép một lần sẽ làm chậm tiến độ của toàn bộ dự án, vốn dĩ thời gian của Đế Hòa không có nhiều.

"Chờ cho đến khi em biểu diễn xong được không, sẽ nhanh thôi, còn ba tuần nữa. Em sẽ đi gặp bà nội ngay khi kết thúc."

Cố Du Minh thanh toán hóa đơn, đưa Lâm Âm ra khỏi nhà hàng, lái xe đưa cô về nhà.

Lâm Âm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "Anh có biết Mộng Phi mời Dương Thấm Vũ cạnh tranh với em không?"

Cố Du Minh gật đầu: "Cuộc chiến trò chơi giữa Đế Hòa và Mộng Phi ồn ào như vậy, muốn không biết cũng khó."

Lâm Âm ngước nhìn Cố Du Minh: "Anh nghĩ em có thể thắng, hay Dương Thấm Vũ thắng?"

"Em muốn nghe lời nói thật?" Giọng điệu của Cố Du Minh dịu đi rất nhiều.

Lâm Âm gật đầu.

Cố Du Minh: "Đế Hòa đã chơi sai ván cờ này."

Giọng nói Lâm Âm rất nhẹ, rất dè dặt: "Ý của anh là Dương Thấm Vũ có thể thắng?"

Trên thực tế, hầu hết cư dân mạng đều nghĩ như vậy, thậm chí một số người trong đoàn múa cũng nghĩ rằng Dương Thấm Vũ có thể giành chiến thắng.

Nhưng Cố Du Minh thì khác, cô là vợ chưa cưới của anh, anh nên đứng về phía cô dù thế nào đi nữa.

Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, an ủi cô: "Không phải nói em không tốt, em tốt hơn Dương Thấm Vũ gấp ngàn lần. Chỉ là, loại lĩnh vực hào nhoáng đó không thích hợp với em, bên trong quá lộn xộn."

"Nếu bây giờ em muốn nghỉ việc, anh sẽ giúp em giải quyết hậu quả. Em không cần phải lo lắng mọi chuyện."

Lâm Âm thấp giọng: "Em không muốn gia nhập giới giải trí, em chỉ muốn múa thật tốt. Em rất thích nhân vật Trang Khương đó, cả đội cũng vì thế mà nỗ lực rất nhiều, em sẽ không rời khỏi."

Cố Du Minh tháo kính xuống, xoa xoa lông mày: "Có bao giờ em nghĩ đến sau khi biểu diễn xong, với mức độ phủ sóng cao như vậy, không thể đảm bảo anh cả và anh hai của em sẽ không nhìn thấy, liệu đến lúc đó em có còn nhảy múa được nữa không?"

Cố Du Minh nắm tay Lâm Âm, giọng đầy thương hại: "Có lúc anh rất cảm thông cho anh cả và anh hai của em, múa quá vất vả. Em sinh ra đã là công chúa, chỉ cần hưởng sự yêu thương của chúng ta là được."

Lâm Âm nhẹ nhàng rút tay lại, hàng mi cong rũ xuống: "Nhưng mà, dù là công chúa cũng nên có mưu cầu của riêng mình, nếu không thì khác gì búp bê trong tủ kính."

"Âm Âm, em phải hiểu ý anh. Anh không nói em không được phép múa. Khi em kết hôn, em có thể múa ở nhà."

Lâm Âm giương mắt: "Không có vũ công nào không khát vọng sân khấu."

Cố Du Minh cau mày, giọng anh ta bất giác lớn hơn: "Âm Âm."

Lâm Âm bướng bỉnh mím môi.

Cố Du Minh mở cửa xuống xe, một lát sau quay lại, đưa cho Lâm Âm một ống thuốc mỡ, hai người không nói về chủ đề vừa rồi.

Di động của Cố Du Minh vang lên, anh ta liếc nhìn, định cúp máy, lại đổi ý cầm lên.

Giọng người đàn ông có vẻ trầm hơn trong đêm: "Dương Thấm Vũ." Anh ta nhấn loa ngoài.

Tay cầm thuốc mỡ của Lâm Âm siết chặt.

Một giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ vang lên từ điện thoại: "Du Minh."

Giọng của Cố Du Minh có vẻ mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì không, tôi cúp máy đây."

Dương Thấm Vũ: "Anh bận à?"

Cố Du Minh: "Ở bên vị hôn thê của tôi."

Dương Thấm Vũ rõ ràng dừng lại, giọng nói càng thêm quyến rũ, giống như vừa nuốt vào ba tấn xuân dược: "Thực xin lỗi, em quấy rầy anh rồi."

Cố Du Minh: "Biết quấy rầy thì đừng gọi cho tôi muộn như vậy, cô ấy sẽ không vui."

Dương Thấm Vũ vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi Du Minh, lần trước em không biết sẽ có paparazzi canh ở sân bay. Tất cả là lỗi của em, đều do em không tốt, để ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."

Cố Du Minh chế nhạo: "Paparazzi đó thật sự không phải là cô tìm tới sao?" Mặc dù là giọng chất vấn, nhưng ý tứ của sự đổ lỗi rất rõ ràng.

Lâm Âm không ngờ những bức ảnh đó lại bị rò rỉ bởi Dương Thấm Vũ đã cố tình tìm người lén chụp, may mắn thay, cô tin tưởng Cố Du Minh, không rơi vào mánh khóe của Dương Thấm Vũ.

Giọng của Dương Thấm Vũ lại phát ra, mang theo chút than thở và bất bình: "Du Minh, anh làm gì phải đề phòng em như vậy."

Vẻ mặt của Cố Du Minh vốn đã mất kiên nhẫn: "Gọi tôi là anh Cố."

Biết mình không thể che giấu, Dương Thấm Vũ chỉ đơn giản thừa nhận rồi nhỏ giọng xin lỗi: "Em không cố ý, không phải em vừa mới trở về Trung Quốc sao, cần tin tức để quảng cáo rầm rộ, xin lỗi, em không nên gài bẫy anh."

"Em thực sự không có lựa chọn nào khác. Công ty quản lý của em là một đám người hám danh lợi, nếu em không giật tít, họ sẽ ức hϊếp em."

Nghe giọng nói của Dương Thấm Vũ, Lâm Âm cảm thấy người phụ nữ này rất lợi hại, dường như cô ta hiểu rất rõ về Cố Du Minh.

Nếu cô ta không chịu thừa nhận, điều đó sẽ khơi dậy sự phản cảm của Cố Du Minh. Cô ta đã chọn cách thừa nhận điều đó, cũng bán đi một nỗi bất hạnh đáng thương.

Cố Du Minh: "Có chuyện gì mà cô gọi cho tôi muộn thế?"

Dương Thấm Vũ lại trở nên quyến rũ: "Về bức ảnh sân bay vừa rồi, em sợ vị hôn thê của anh sẽ hiểu lầm, em muốn đích thân xin lỗi cô ấy và giải thích."

"Không cần," Cố Du Minh quay đầu nhìn Lâm Âm, nắm tay cô, lạnh lùng nói vào điện thoại, "Cô không có tư cách gặp và nói chuyện với cô ấy."

Dương Thấm Vũ rõ ràng là sửng sốt một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em biết, em biết, người ta là tiểu công chúa xuất thân hào môn, em chỉ là một con hát, một thứ bẩn thỉu không thể lọt vào mắt người khác."

Sắc mặt Cố Du Minh tối sầm lại, cúp điện thoại, trầm giọng nói gì đó.

Lâm Âm dường như nghe thấy Cố Du Minh nói hai chữ "Đê tiện", cô nhìn cổ Cố Du Minh. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam sạch sẽ với hàng cúc luôn cài đến trên cùng, kính gọng màu bạc, vẻ ngoài tinh anh.

Anh ta xuất thân trong một gia đình nổi tiếng nề nếp gia phong nghiêm khắc, đừng nói là chửi người, anh ta rất ít khi nổi nóng.

Lâm Âm thầm nghĩ, chắc là mình nghe nhầm rồi, hai chữ đó không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng Cố Du Minh.

Khi cô nhìn anh ta lần nữa, biểu hiện của anh ta đã trở lại bình thường.

Cố Du Minh ném điện thoại sang một bên, dựa vào lưng ghế trấn tĩnh một lúc, quay đầu lại, nhìn Lâm Âm, nhìn chằm chú vào khuôn mặt đẹp đẽ và sạch sẽ, đôi mắt trong sáng của cô, cuối cùng dừng ánh mắt trên đôi môi ẩm ướt của cô.

Lâm Âm nhìn Cố Du Minh đến gần, cảm thấy hơi thở của người đàn ông hơi gấp gáp, biết anh ta muốn hôn lên môi cô.

Hai người liên hôn từ hai nhà với nhau, không hề nói đến chuyện thân mật như những cặp đôi bình thường, thậm chí việc đính hôn chỉ để chiều theo bà cụ bị bệnh của Cố gia.

Mặc dù có ấn tượng tốt về Cố Du Minh nhưng Lâm Âm vẫn chưa sẵn sàng, trước khi môi anh ta chạm vào môi cô, cô đã đẩy anh ta ra.

Cố Du Minh được giáo dục rất tốt, cũng là một quý ông, anh ta nhận thấy sự miễn cưỡng của Lâm Âm và dừng lại, hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại: "Xin lỗi, là anh đường đột."

Lông mi Lâm Âm khẽ run, cắn môi: "Không có, là em chưa chuẩn bị tâm lý, cho em thêm một chút thời gian."

Cố Du Minh nắm tay Lâm Âm: "Không sao, anh sẽ đợi em chấp nhận anh." Anh ta thích sự dịu dàng, chỉn chu, sạch sẽ của cô.

"Vậy em vào nhà trước." Lâm Âm rút tay khỏi tay Cố Du Minh, mở cửa bước xuống xe.

...

Tạ Trình ra ngoài mua thuốc lá, vốn dĩ anh muốn mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi trước nhà, sau đó lại lái xe ra, chạy từ phía Bắc thành phố nơi mình đang ở đến phía Nam thành phố. Đang định xuống xe mua thuốc lá thì thấy chiếc xe đậu phía trước.

Tạ Trình liếc nhìn thời gian, xe đã dừng lại hai mươi chín phút trong bóng tối.

Rồi cánh cửa vội vàng được mở ra.

Người phụ nữ dáng người có chút hoảng loạn, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trên gò má ửng hồng như ngâm trong nước suối, đến đôi môi đỏ mọng như máu.