Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 17: vì anh là anh của em, đứa nào kêu không phải, em đơm nó.

Bí kíp 17: ghi nhớ vị trí lui tới cũng là một kỹ năng tốt. Sau này có trốn cũng dễ hơn.

.

. .

"Mikey, mày nói coi, bị con trai giận thì phải làm gì để dỗ"

Bây giờ là 1 giờ sáng, Maki đang ngồi nấu cháo điện thoại với Sano Manjiro. Không phải Mikey không nghe lời ông đi ngủ sớm đâu. Là Maki cứ nài nỉ gọi điện đấy chứ.

Nên bây giờ Mikey phải căng con mắt, cố gắng giữ tỉnh táo để nói chuyện với cô bạn sớm nắng chiều mưa này.

"sao, bị ai giận, chẳng phải mày thường giận ngược lại người ta luôn hả"

Tụi con gái lạ lắm. Rõ ràng người giận là mình vậy mà cãi qua cãi lại một hồi người giận lại là con gái. Đôi lúc Mikey sẽ vô cớ dỗi này kia với Maki, để chọc con bé nổi khùng, chửi mắng hoặc xuống nước ngồi dỗ Mikey.

Đó là một sai lầm, đi dỗi tào lao với Maki là một sai lầm!!

Không những không dỗ, lại còn bị dỗi ngược lại, độc chiêu bo xì mãi mãi trường tồn và thành điểm yếu của Mikey lúc nào không hay.

"sắp bị giận rồi, tao chơi ngu quá đi"

Đã ba ngày kể từ lần gặp với Shinichiro. Anh ta đã hẹn gặp Izana vào chiều hôm nay, nhưng anh ơi, giờ này chưa thấy Izana về nhà nữa, gửi mỗi tin nhắn ngủ nhà bạn làm Maki với Kakucho ăn không ngon, ngủ không yên chút nào.

"nay mọi người bị sao hả? Shinichiro còn không thèm về nhà kìa, ngủ nhà bạn ổng luôn, con mày thì đêm không ngủ ngồi tám nhảm"

Maki giật tột. Shinichiro không về, Izana cũng chưa về luôn, có khi nào Izana kích động quá nên thủ tiêu luôn Shinichiro rồi không!!

"hức"

Nước mắt như muốn tuôn trào. Maki không muốn như thế. Maki không muốn chỉ vì một chút sai lầm của bản thân mà mọi thứ sẽ đổ vỡ. Sợ hãi, đau khổ, Maki biết Izana sẽ phải trải qua cảm giác đó. Dù chối bỏ đến đâu, sự thật hiện hữu vẫn luôn cay đắng như vậy.

Nếu Izana không thể vượt qua được chuyện này. Cái thứ tương lai kia sẽ diễn ra, thậm chí có thể sớm hơn cả nguyên tác. Mà Maki, không nỡ đối địch với Touman. Nhưng cũng không nỡ bỏ rơi Izana.

"này này Maki, nói thẳng đi, đứa nào chọc mày, đừng có khóc chứ, ê alo"

Maki là người thế nào, Mikey biết rõ. Có thể không biết hết, nhưng cậu khẳng định Maki không phải người dễ khóc lóc như tụi con gái khác.

Đôi lúc Maki sẽ dùng cái trò nước mắt cá sấu để giải quyết một chuyện, hoặc đơn giản rơi nước mắt vì tác động vật lý lên người, còn đau khổ, vết thương lòng hay khóc vì ai. Mikey chưa từng thấy.

Nên là tên khốn nào chọc vô Maki vậy chứ!!

"hong ai hết"

Xạo ke, Mikey nghe cả tiếng nghẹt mũi đấy nhá. Xin lỗi nhưng kinh nghiệm dỗ con gái khi khóc thì Mikey không có đâu. Không biết phải làm sao hết, làm thế nào thì đối phương mới không khóc nữa đây.

"Mikey"

"đây đây, tao ở đây"

Maki hít một hơi thật sâu. Có lẽ, Mikey hơn ai hết cũng là người nên biết chuyện này.

"có nhớ lần đi biển tao hỏi mày mấy câu không"

Hồi ức ngày đi biển của Mikey chỉ ấn tượng nhất là lúc được Maki chở đi một đoạn. Tuy không nhanh, nhưng làm cậu biết thêm một cái gì đó về cô bạn này.

"về vấn đề anh em gì đó hả? Còn nhớ, sao thế"

Và Mikey, thì rất nhớ những lần trò chuyện cùng Maki.

"..."

"bỏ đi"

Vẫn là bỏ đi. Bản thân ích kỷ cứ thực hiện theo suy nghĩ của mình có lẽ chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. Chuyện nhà Sano, tự tiện xen vào thì không ổn. Chưa kể, Shinichiro không biết hiện tại ra sao. Lỡ Mikey kích động đi tìm giữa trời đêm thì chết.

"Maki, mày đừng có như thế, chuyện gì thì nói cho rõ chứ"

Bíp!

"chết tiệt Maki!!"

Đang gọi điện tự nhiên cúp máy, học đâu ra cái thói ngang ngược đó thế!! Mikey rủa thầm trong miệng là ngày đi học sẽ ăn vạ, giận lại cho coi.

"cơ mà, vụ anh em là sao?"

.

. .

"Izana, anh cũng thật biết chỗ trốn đấy"

Trốn ngay vị trí tập trung của bọn mèo, nơi Limo hay lui tới, nơi mà tuần trước Maki đã cầm vợt lưới dí con mèo chạy bán sống bán chết.

Maki không thể không chạy đi tìm Izana.

Vì tin nhắn đó. Izana đã nhắn với Maki. Rằng cô là một đứa nói dối.

Gần 2 giờ sáng, Maki lẻn từ cửa sổ phòng mà trốn ra ngoài. Mặc kệ bản thân không mang giày dép hay áo khoác, độc tôn bộ đồ ngủ và cứ chạy, chạy mãi với chiếc điện thoại trên tay.

Maki biết, những vết thương hay cái lạnh thấu xương do đêm trời tàn nhẫn nào có bằng với nỗi đau mà Izana đang mang lấy.

Và Maki tìm thấy, một Izana ngồi trong sự vây quanh của lũ mèo hoang. Trong lòng anh ta đang ôm lấy Limo và vuốt ve nó. Maki chưa từng nghĩ Limo sẽ ngoan ngoãn cho người khác chạm vào như thế.

Động vật thực sự rất khó hiểu, và con người, lại càng khó hiểu hơn thế.

Maki đã mừng thầm khi Izana không nổi điên lên mà gϊếŧ chết đám mèo đó.

"mày tới làm gì, con bé nói dối"

Izana nhìn Maki trong bộ đồ ngủ nhưng nhễ nhại mồ hồi, chân sưng đỏ khi con bé đó chẳng thèm mang đôi dép, từng cái thở dốc nhưng vẫn cố gắng đứng vững trước mặt Izana.

Con bé này sao ngu ngốc thế. Chẳng phải đã nói dối và bố thí cái tình thương hại cho cậu sao. Việc gì phải chạy chân trần giữa đêm như thế.

"để tìm anh, Izana"

Không khí buổi tối thực sự lạnh lẽo. Cũng không phải Maki chưa từng lén ra ngoài thế này. Nhưng hoảng hốt, và sợ hãi thì thực sự đây là lần đầu tiên.

Hít sâu cái khí lạnh đó, các bộ phận cho tới từng tế bào như run rẩy lên. Chết tiệt, thật sự rất chết tiệt.

"Kuro chứ, chẳng phải mày thích cái tên đó sao"

Izana cảm thấy nực cười. Ôi chao, con bé đã cố gắng giấu cái tên của cậu cho thằng nhóc Mikey đó. Và thậm chí nó kể cho Kakucho, chứ không chịu kể cho cậu.

Đúng rồi, một kẻ thất bại, dư thừa như Izana thì việc gì phải quan tâm đến. Một đứa con lai ngu ngốc bị lừa suốt mấy năm, khờ dại và ngây thơ.

"không, tên đó xấu chết, Izana đẹp hơn"

Maki tiến gần tới chỗ Izana hơn. Cô cảm nhận rõ, từng bước đi của mình đều được lũ mèo và Izana quan sát.

Có lẽ nên mừng thầm. Vì đây không phải Izana của một năm sau. Không phải người chủ động tìm tới sự thật. Vẫn còn cơ hội, Maki nghĩ thế. Vẫn còn cơ hội để cứu lấy Izana.

"tại sao mày không nói cho tao"

Tay Izana vẫn vuốt lấy bộ lông ngắn cũn của Limo. Chẳng biết nữa, Izana lúc nãy đã nổi điên với Shinichiro, đánh anh ta một trận, cho tới khi cơn mưa cuối ngày trút xuống, Izana mới nhận thức được rằng Shinichiro không phải kẻ nói dối duy nhất.

Nhưng Izana không có suy nghĩ rằng sẽ về nhà và đánh Maki. Trốn tránh, sợ hãi. Izana chẳng biết phải làm gì. Tại sao thế nhỉ, khi thế giới này lại tàn nhẫn với cậu như thế.

"vì anh là anh của em mà"

Rõ quá. Izana có thể nhìn thấy rõ. Không chỉ sưng đỏ, bàn chân đó còn có vài vết thương rỉ máu. Những cái run nhè nhẹ và hơn cả, chính là đôi mắt vàng rực rỡ. Izana chẳng thế thấy sự giả dối trong đó. Sự chân thành nhưng chất chứa tội lỗi của bản thân.

"tao không phải anh mày, tao hay Kakucho, chẳng ai trong hai tụi tao là anh mày cả"

Lòng nhẹ nhõm với sự thật. Đây là hương vị của sự trưởng thành sao.

"anh chẳng nghe lời em gì hết, đã bảo là đọc nhiều sách nhân văn vô mà"

Maki co mình ngồi bên cạnh Izana. Má, biết thế cầm áo khoác theo.

"làm biếng, giống mày"

Bây giờ, Izana đang nói chuyện với Maki như hai người lúc ở trại trẻ. Không phải anh em, không dưới một mái nhà.

"haha"

"tưởng anh muốn đánh em, ở nhà em chuẩn bị hàng để tạo thánh chiến với anh hết rồi"

Maki không nói giỡn. Lấy tiền tiết kiệm đi mua nệm xốp để chặn ổng, giấu hết gậy trong nhà và chờ ba mẹ ngủ cất hết dao kéo trong bếp.

Mấy tên này mất bình tĩnh dễ làm càn lắm, Maki sợ gần chết.

"thế mày còn tìm tao làm gì, không sợ tao đánh mày à"

"em bảo rồi, vì anh là anh em"

Maki thở dài một hơi. Trời lạnh tới mức, Maki có thể thấy hơi thở của mình.

"tao không ph...."

"im mồm, em bảo anh là anh em thì anh chính là anh em"

"nhìn mặt em giống mấy đứa quan tâm ruột thịt như anh lắm hả, anh lôi đứa nào bảo Izana không anh Maki coi"

"em hơi bị nhiều kế cho nó sống không bằng nghỉ học cho rồi"

Chết thì Maki không làm được đâu, công dân tốt, tuân thủ luật pháp thì không được gϊếŧ người. Nhưng chơi chó, mất nết thì Maki rành lắm. Khách quen của bà bán mắm tôm mà:)

"mày dơ quá"

Izana muốn giận cũng giận không được. Đối với gia đình Maki, cậu biết rõ họ không phải ruột thịt, họ cũng thế. Nhưng từng hành động lời nói, mọi thứ đều mang đến cảm giác yêu thương thực sự.

Thế, nếu không phải nhà Maki, mà là nhà Sano thì sao chứ. Họ có đối xử với Izana như thế không.

"cảm ơn, em biết điều đó"

Hmmm. Tự nhiên im lặng lại rồi.

"Shinichiro bị đánh cho bầm dập luôn hả"

Kiếm chuyện nói, chứ bây giờ ngồi giảng đạo lý cho thằng nhóc này, có khi bị đánh thật quá.

"ờ, sao, xót hả"

"không, đáng đánh lắm, em bảo ổng đi kể cho anh mà, chứ đàn ông con trai gì đâu mà ấp úng mãi suốt mấy năm, thấy mà ngứa mắt"

Maki bật ngón cái, đồng ý với việc Izana đánh Shinichiro. Maki biết Izana sẽ không đánh chết đâu, nên cứ đánh cho thỏa thích đi, cùng lắm thì bị méc mẹ thôi. Không sao không sao. Bị ăn mắng một chút, cấm túc một chút cũng được.

Izaan vừa vuốt Limo, vừa cười khùng khục. Biết thừa con bé này đang nghĩ gì nhé. Tự tin vừa vừa thôi chứ. Lỡ đánh chết thật thì con bé tính làm chuyện quỷ gì đây.

"đừng giận Kakucho nhá, em bảo anh ấy đừng kể"

"thế tao giận mày thì được hả"

"ờ, giận nhiều vào, em có lỗi mà"

Nói vậy thôi chứ thâm tâm Maki đang gào thét rằng làm ơn, đừng giận em, cuộc đời em với anh đủ khổ rồi, giận hoài già sớm đó anh.

"ê Izana"

Ủa??? Nãy còn anh anh em em ghê lắm, sao tự nhiên giờ gọi thẳng tên ghê vậy.

"Giờ mà không về, em thấy ngày mai mình sắp đi bụi rồi á"

Izana vẫn chẳng hiểu gì hết. Con bé này đang nói gì vậy.

"4 giờ là ba mẹ dậy để soạn đi công tác, bây giờ gần 3 giờ, chạy về cũng phải nửa tiếng, trước khi đi họ sẽ kiểm tra từng phòng, họ mà biết em không ở nhà họ gϊếŧ em chết"

Chúa ơi!! Maki sợ ba mẹ hơn cái đám nhân vật chính này đấy!!

Maki hoảng hốt đứng vụt dậy, nhưng cơn đau nhức từ chân như muốn kéo Maki ngã xuống. Ôi chân ơi là chân, đến mày cũng muốn Maki ăn mắng nữa hả.

Nghe Maki bảo chỉ có mình em ấy chết là biết. Kakucho với Maki đã nói gì đó cho hai người họ tin rằng Izana đang ở nhà bạn, vừa may Izana lại gửi tin nhắn có cùng lý do.

Vậy thì chết một mình đi, Maki:)

"đi thôi"

Izana biết bản thân không hề hận Maki. Đó là chuyện tốt? Đúng chứ. 3 tiếng đồng hồ ngồi ở chốn này, suy nghĩ nhiều thứ, thậm chí còn nghĩ bản thân có nên bỏ trốn hay chết quách đi cho xong.

Nhưng mà, Maki đã chứng minh một điều.

Không có Sano Shinichiro. Izana vẫn có một gia đình đang chờ cậu ta. Không phải máu mủ. Nhưng chắc chắn là tình thương.

----------

Về nhà.

"mày nhẹ hều, bảo sao mẹ mắng cho là đúng"

Izana cõng Maki, còn Limo? Có 4 chân thì tự đi được thì tự về được nha:>

"này, Izana, Maki, cẩn thận trèo lên đi"

Kakucho được Maki nhắn rằng chuẩn bị có một pha đột nhập vô nhà, cần sự hỗ trợ từ bên trong, mong đồng chí Kakucho đi nhẹ nói khẽ cười duyên, vô phòng Maki mở sẵn cửa sổ.

Izana trèo vô trước, xời, dăm ba cái này, hồi xưa ở trại trẻ trèo hoài chứ đâu.

Nhưng cái Izana với Kakucho không ngờ nhất là Maki. Con bé trèo như thể "em đã luyện sẵn cho ngày hôm nay" vậy.

"mau mau Izana, trông xuống gầm giường đi, em nghe tiếng bật đèn rồi, Kakucho về phòng giả ngủ đi"

Kệ mẹ cái dơ hầy đó đi, chịu dơ còn đỡ hơn ăn mắng.

Yep, mọi chuyện rất dễ dàng. Nhưng đó chỉ là khi Izana không thấy đống giấy bừa bãi dưới gầm giường Maki:)

"hửm, gì đây, đυ., chữ gì nhìn lạ quá vậy"

Không phải Maki quên rằng dưới gầm giường có đống giấy mình ghi về kiếp này. Mà cho dù Izana có thấy thì cũng không hiểu gì đâu.

Viết bằng tiếng Việt thì sao mà hiểu nổi :)