Không Học Tập Liền Phải Thừa Kế Hàng Tỷ Gia Sản

Chương 11

Văn phòng của Diệp Điều nằm ở tầng cao nhất của toà nhà, bàn làm việc nằm ngày sát cửa kính, làm cho ánh mặt trời không hề bị cản lại mà xuyên thấu qua tấm cửa kính pha lê chống đạn, chiếu vào bàn ghế cùng sàn gỗ phía dưới.

Gần bàn làm việc của Diệp Điều là một cái mô hình biệt thự lớn, ngoài ra còn trưng bày rất nhiều mô hình kiến trúc khác. Diệp Điều chú ý tới tầm mắt của cô, chủ động đẩy Diệp Thiên Doanh qua đi xem.

“Bọn họ ngày hôm qua mới vừa đưa lên tới, đây là hạng mục mới nhất của công ty, mô hình “ biệt thự hoàng hôn”.

Diệp Thiên Doanh ngồi ở trên xe lăn không có tiện xem, Diệp Điều liền chỉnh bàn trưng bày cho thấp xuống: “ Nhìn xem cái mô hình biệt thự hiệu quả cũng không tệ, có phải hay không?”

Biệt thự hoàng hôn?

Thời điểm nghe được cái tên này, trong lòng Diệp Thiên Doanh liền hơi chấn động.

Cô biết cái công trình này, đây là do chính Diệp Điều thiết kế: “Kỹ thuật sản nghiệp viên”, “Rừng rậm thành thị” cùng “ Quảng trường giải trí”, là hạng mục trọng điểm thứ tư.

“Biệt thự hoàng hôn ” là chủ đề trung tâm, là chung cư tiện nghi, thoải mái, cho người già và trung niên nhiều năm vất vả, về sau nghỉ hưu có thể yên tâm phó thác nơi nghỉ ngơi.

Nhưng có thể làm Diệp Thiên Doanh ấn tượng khắc sâu như vậy, lại không phải bởi vì cái hạng mục này đạt được thành công lớn cỡ nào.

Chính là ngược lại, cái hạng mục này thất bại.

Bởi vì đã có công ty đã xây dựng mô hình tương tự như của Diệp Điều, trở nên thành công rực rỡ, mà Diệp Điều khi cho ra mắt “Biệt thự hoàng hôn ”, lại nửa đường bị đánh một cái bất đắc dĩ phải thay đổi.

—— Diệp Thiên Doanh không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết, lúc sau mô hình bị đánh cắp, Diệp Điều quyết định đem hạng mục thay đổi, từ biệt thự hoàng hôn để người già dưỡng lão, biến thành một tiểu khu xa loa lộng lẫy.

Tiểu khu đương nhiên bán đi, còn nói ra một cái giá cả tương đương xinh đẹp . Nhưng mà Diệp Điều như cũ đã chịu đả kích lớn lao , từ đây đối với chuyện này giữ kín như bưng.

Nghe nói buổi tối quyết định thay đổi ngày đó , Diệp Điều ở sân thượng một mình trên đó.

Sau đó, nhị ca Diệp Kiểu ngẫu nhiên ở trước mặt Diệp Thiên Doanh tiết lộ một chút: “Đại ca lúc ấy khó chịu như vậy, không phải bởi vì tiền bạc, mà là muốn xin lỗi em.”

Đúng là bởi vì những lời này, làm Diệp Thiên Doanh chặt chẽ nhớ kỹ chuyện này.

Muốn xin lỗi cô? Tại sao lại muốn xin lỗi cô?

Bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân, Diệp Thiên Doanh cũng không tham dự nhiều chuyện trong Diệp gia. Cô không thiếu tiền, đối với thương nghiệp cũng không có hứng thú, ngày thường cùng đại ca nhị ca nói chuyện phiếm, cũng rất ít đề cập đến công việc của bọn họ.

Vô luận từ góc độ nào xem, “Biệt thự hoàng hôn ” đều cùng Diệp Thiên Doanh không có quan hệ.

Nhớ tới chuyện xưa, Diệp Thiên Doanh không khỏi đối với mô hình trước mắt phá lệ lưu tâm.

Thấy Diệp Thiên Doanh xem đến nhập tâm, Diệp Điều liền cầm lấy trong đó một cái mô hình nhà lầu đặt ở trong lòng bàn tay Diệp Thiên Doanh.

“ Bộ mô hình hiện tại này còn phải sử dụng, hiện tại không thể cho em đem về. Nếu như em thích, đại ca liền cho người làm một bộ y hệt.”

Diệp Thiên Doanh trong lòng biết Diệp Điều là hiểu lầm, nhưng cũng không có giải thích cái gì.

Cô dọc theo đường nối của mô hình trên tay mở ra, quan sát thiết kế, ngó tới ngó lui, xem bố cục thiết kế tiểu khu.

Thật lâu sau, Diệp Thiên Doanh nghiêm túc mà lắc lắc đầu.

Thì ra là vậy, chuyện mà Diệp Thiên Doanh luôn tò mò nhất bây giờ cũng được giải đáp.

Diệp Thiên Doanh suy nghĩ, cô biết vì sao cái hạng mục này lại thất bại như vậy, Diệp Điều sau lại vì cái gì lại cảm thấy muốn xin lỗi nàng.

Diệp Điều thấy cô lắc đầu, không khỏi hơi hơi sửng sốt: “Không thích sao?”

“Không phải. Ca, cái mô hình này là thiết kế dựa theo tỉ lệ thật sao?”

Diệp Điều khẳng định mà nói: “Đều là tỉ lệ thật .”

“ Vậy thì không được, thiết kế kiểu này sẽ làm " biệt thự hoàng hôn " không phát triển được. Ca, anh đi tìm tổ hạng mục hỏi một chút đi, ý tưởng bọn họ thiết kế có vấn đề.”

Diệp Thiên Doanh thở dài, đem vấn đề chỉ cho Diệp Điều: “Ca, người già hành động chậm chạp, hơn phân nửa là dùng xe lăn để di chuyển. Em biết bậc thang loại này là vì mỹ quan cùng hàng hoá gia tăng, nhưng người già không thể đi lên.”

Tạm dừng một chút, Diệp Thiên Doanh lại bổ sung nói: “ Vị trí biệt thự là ở phía bắc, anh xem, sườn núi cực kỳ dốc, mùa đông nếu còn băng tuyết hoạt động, nhất định sẽ xảy ra chuyện.”

Trừ cái này ra, còn có vấn đề về cửa sổ, cửa kính, thiết kế mang đến đủ loại không tiện……

Cho dù là người ngoài nghề như Diệp Thiên Doanh đều có thể đoán được, cái hạng mục này hơn phân nửa là người phụ trách lúc trước "Rừng rậm thành thị" làm.

Bởi vì toàn bộ tiểu khu được bao phủ một màu xanh phá lệ xinh đẹp, thiết kế hoàn mỹ gần như tinh xảo.... Nhưng mà vì thế sẽ không tiện đối với người già, những thiết đó lại là gánh nặng.

Khó trách cái hạng mục này cuối cùng thất bại, chắc là chân chính khi bắt đầu ra mắt, mọi người mới ý thức được, ban đầu thiết kế lại có sạn nghiêm trọng như vậy.

Chính vì thế, Diệp Điều vẫn luôn không muốn đề cập đến nguyên nhân của chuyện này, cũng liền tra ra manh mối.

—— hắn có một cái muội muội hành động không tiện a, rõ ràng ngày thường đều yêu thương cô như bảo bối, quan tâm đến cảm xúc của cô.

Thế nhưng Diệp Điều lại tạo ra hạng mục biệt thự thiết kế gây bất tiện cho người già, hắn thế nhưng một chút cũng không phát hiện vấn đề.

Diệp Điều đã tận lực mà quan tâm muội muội chính mình, nhưng đối với thống khổ của Diệp Thiên Doanh, hắn chung quy không thể cảm nhận được nó.

Hắn mất ngủ một đêm, là bởi vì đối với Diệp Thiên Doanh cảm thấy áy náy.

Đang nghe Diệp Thiên Doanh chỉ ra khuyết điểm sau, Diệp Điều yên lặng nhìn trước mắt mô hình, lại kinh dị mà nhìn về phía Diệp Thiên Doanh.

Bờ môi của hắn rất nhỏ mà run rẩy, hiển nhiên cảm xúc phập phồng đến lợi hại. Diệp Điều ở sau cô ba bước, Diệp Thiên Doanh rõ ràng mà nghe được hô hấp đại ca cực kỳ rối loạn.

“Không có việc gì, đại ca, chỉ vừa mới được duyệt thôi, sửa chữa thiết kế gì đó đều còn kịp.” Diệp Thiên Doanh đối với ông anh đang bàng hoàng của mình, ngữ điệu thoải mái mà nói.

“…… Đúng vậy, vẫm còn kịp.” Diệp Điều nặng nề mà nói.

Hắn thật sâu mà hít một hơi, đem cảm xúc che giấu phía dưới nụ cười ôn hoà. Diệp Điều ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Diệp Thiên Doanh.

“Tiểu muội lần này giúp đỡ đại ca, mấy câu của em tuy ngắn, nhưng mấy câu nói đó quá đáng giá, ít nhất giúp anh tránh được tổn thất hai trăm triệu.”

“Đại ca kế tiếp muốn tăng ca, nhất thời chỉ sợ không rảnh lo em, để cho người của anh đưa em về, được không?”

Diệp Thiên Doanh biết hắn trong khoảng thời gian này nhất định rất bận, cho nên cũng không muốn gây phiền hà cho Diệp Điều.

Sau khi Diệp Thiên Doanh rời khỏi văn phòng, Diệp Điều sắc mặt mới trầm hạ tới, ý cười trên khóe môi cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắn ngồi trở lại bàn làm việc của chính mình trước, trong mắt lập loè phẫn nộ nghĩ mà sợ.

……

Mười phút sau, Diệp Thiên Doanh uyển chuyển từ chối tài xế cùng hầu gái trợ giúp, một mình đẩy xe lăn đi trên phố.

Hệ thống học tập ở trong đầu cùng cô nói chuyện: “ Sóng điện não của ngài thực loạn. Ký chủ có phải hay không giờ phút này tâm tình phi thường phức tạp?”

“ Đúng vậy.” Diệp Thiên Doanh cách khăn che mặt chống được chính mình cái trán, “Ta không nghĩ tới, hạng mục của đại ca thất bại, thế nhưng sẽ là nguyên nhân này.”

Cô nhớ lại đời trước của chính mình, vừa mới xảy ra chuyện không lâu, Diệp Thiên Doanh đã từng đi qua công ty của ba Diệp một chuyến. Trước khi đi, cô cố ý đi một mình giống như hôm nay, các hầu gái cùng vệ sĩ thì đứng ở nơi xa.

Nhưng mà khi Diệp Thiên Doanh dùng xe lăn từ công ty ra ngoài, cô mới ý thức được những bất tiện trên đường.

Bị xe đạp chiếm dụng lối đi dành cho người đi bộ, bị Mini bus chiếm gần hết đường, cùng với hàng trăm người đi đường.

Diệp Thiên Doanh xoay người quay đầu, cuối cùng thật lâu mà nhìn con đường dưới mặt đất. Cô xấu hổ, đưa mắt nhìn lại, thế nhưng tìm không thấy một con đường dành cho người tàn tật.

Cuối cùng, cô lựa chọn gọi điện thoại kêu tài xế đến đón cô.

—— vấn đề là, Diệp Thiên Doanh có thể gọi cho tài xế, nhưng vì thế mà cô không thể đi ra ngoài nếu không có người đi cùng.

Những cái đó Diệp Thiên Doanh gặp được, nhất thời khó khăn, nhưng đối với người tàn tật khác mà nói , lại đều là sinh hoạt hằng ngày.

Cô ở trong lòng đối với hệ thống lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ: “Chính là từ kia một ngày bắt đầu, tôi mới ý thức được, từ nhỏ chưa bao giờ khát khao một thứ gì đó, bây giờ lại mong muốn khoẻ mạnh như vậy.”

Mất đi hai chân sau, nếu không có người khác trợ giúp, cô thậm chí đi dạo phố đều làm không được.

Sau lại, bởi vì cô hủy dung , Diệp Thiên Doanh càng thêm quái gở lãnh đạm. Cô ru rú trong nhà, thông tin bên ngoài cùng việc học đa số là thông qua internet hoàn thành.

Nhưng hôm nay phát sinh sự, làm cô một lần nữa hồi tưởng lại cảm giác lúc đó.

—— tuy rằng thân thể trở nên tàn khuyết, nhưng thị giác của cô lại bởi vậy trở nên càng thêm hoàn chỉnh đầy đủ.

Rất ít có người sẽ nghĩ đến, vì cái gì trên đường cực nhỏ nhìn thấy người tàn tật.

Bởi vì không có đường dành cho họ a.

Người bình thường là rất khó đối với người tàn tật khó khăn đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Những cái cảm xúc đó có lẽ không tồn tại, hoặc là tồn tại nhưng lại bị chiếm dụng, giống như một đám "điểm mù" vậy. Chúng nó có khả năng tồn tại mỗi một góc, lại hoàn mỹ mà tránh thoát đôi mắt.

Diệp Thiên Doanh nhớ tới khi mình chỉ nói dăm ba câu mà đã thay đổi được mô hình thiết kế, nhẹ nhàng cảm khái nói: “ Tôi có thể làm rất nhiều sự a.”

Ví dụ như, làm một cái tiểu khu thích hợp cho hộ gia đình người già.

Ví dụ như, quyên tặng đồ vật tiền bạc cho người khác.

“ Tôi trước kia không thích ra cửa, cho nên cũng không nhiều cơ hội làm việc.” Diệp Thiên Doanh thở dài, “Nếu có thể nghĩ sớm một chút, đời trước tôi nên làm như vậy.”

Trên đường có người thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Thiên Doanh, bọn họ đánh giá thiếu nữ không thể nhúc nhích hai chân, cũng trộm xem chăn sa che khuất mặt cô.

Diệp Thiên Doanh có thể cảm giác được những cái đó ánh mắt.

Ngày trước khi bị người ta dùng ánh mắt đó mà nhìn, cô cảm giác như lưng chính mình bị kim chích. Nhưng mà hiện tại thay đổi tâm tình, cô liền có thể đối với ánh mắt này nhìn như không thấy.

“Trên đường chỉ có mình tôi ngồi xe lăn, cho nên tôi như là hạc trong bầy gà.

Nhưng nếu có thể có mười người ngồi xe lăn đồng thời xuất hiện tại con phố đây, bọn họ liền sẽ không có ánh mắt kỳ quái như vậy.

Nếu người tàn tật đều có điều kiện ra ngoài, mọi người liền lại sẽ không vì một cái xe lăn cảm thấy hiếm lạ.”

“Nửa tháng trước, tôi xác thật là thiệt tình muốn chết; nhưng hiện tại, tôi từ đáy lòng cảm tạ cơ hội nhân sinh.”

“Nếu có một ngày tôi khôi phục khỏe mạnh cùng dung nhan, tôi nguyện vĩnh viễn ghi khắc thị giác đặc thù này.”

Diệp Thiên Doanh di chuyển xe lăn đi về phía, thân ảnh dần dần hoà vào dòng người.

……

Ở phía xa xa, có bốn ánh mắt đến từ xe hơi ở góc đường đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Doanh, bởi vì này chủ nhân tâm tình mà có vẻ phá lệ không tốt.

“Viên Vấn, nguyên lai lời cậu nói là sự thật.” Hạnh Ngữ Vi qua cửa sổ xe, nhìn Diệp Thiên Doanh, “ Cô ta thế nhưng thật sự bị trọng thương. Tôi lúc trước xem diễn đàn còn tưởng rằng……”

Tề Viên Vấn nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần bực bội : “ Tôi đã sớm nói rồi, đừng động diễn đàn trường học …… Đó là cái địa phương toàn chướng khí mù mịt, cái gì cũng có thể lên đó nói lung tung rối loạn.”

Đến nay nhớ tới ngữ khí hài hước của Diệp Thiên Doanh khi nhắn cái câu kia , “ Coi chừng Tề Viên Vấn cũng sẽ xuất hiện ở trên giường cậu.”, Hắn đều ghê tởm đến như là lại bị Diệp Thiên Doanh tát một bạt tai.

Một cái thiên kim tiểu thư có thể nói ra lời như vậy, còn biết xấu hổ hay không?

Hạnh Ngữ Vi ghé vào cửa sổ, trên mặt lộ ra vài phần khó xử: “ Đó là cùng một người sao, là trong nhà thật sự mặc kệ cô ấy sao? Bằng không chúng ta vẫn là kêu người đi giúp cô ấy.”

“Không có việc gì, không cần phải xen vào cô ta, cô ta xứng đáng.” Tề Viên Vấn duỗi tay ấn một cái nút, đem cửa sổ xe một lần nữa dâng lên tới, chặn tầm mắt Hạnh Ngữ Vi .

Không hề quản cái thân ảnh lẻ loi đang di chuyển xe lăn, Tề Viên Vấn lạnh lùng mà nhìn qua.

“Không phải có xe lăn thay cho đi bộ sao? Tôi nhìn không ra cô ta nơi nào không có bất tiện.”