Thím Hoa Lan sớm đã không ưa gì hai người này, cố ý ở phía sau chế giễu nói: “Ô, không phải nói là vợ Hạ Quân không có khả năng gì hay sao? Không phải nói là con bé chuẩn đoán bừa hay sao? Người ta lợi hại như vậy! Nhìn một mắt cũng biết được, nếu không thì cũng không đặc biệt đi bắt mạch, trực tiếp kê thuốc! Các người ở đây nói năng lung tung, sau này có chuyện gì cũng đừng có đi tìm người ta, đều là người lớn cả, không cho các người chiếm tiện nghi thì cả ngày đi ức hϊếp người ta, già rồi cũng không thay đổi.”
Hai người họ lập tức chạy càng nhanh, lúc xuống bờ ruộng còn bị trượt chân ngã.
Khương Khê vốn dĩ dừng lại là muốn chờ xem một màn này, lúc này xem được cũng hào phóng mà cười lớn.
“Ha ha ha….” Những người xung quanh cùng cười lớn, cũng định thần lại, cùng đến chúc mừng vợ chồng Bùi Kiến Tường: “Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng có con rồi!”
Bùi Kiến Tường và Lư Tú Phường cùng cười, chào hỏi mọi người hai câu, lại thành thật mà cảm kích bắt tay cảm ơn Khương Khê: “Vợ Hạ Quân, cảm ơn cô nhiều lắm! Nếu không phải là cô giúp, thì đứa nhỏ này còn không biết có giữ được không!”
Khương Khê: “Không sao, đây đều là tôi nên làm.”
Lúc này người trong thôi mới nghĩ lại, ôi chao, con dâu ba của Bùi Trung thật sự là có khả năng! Chỉ nhìn qua là khám ra Lư Tú Phương mang thai, không cho cô ấy dùng thuốc, kết quả lại bị nương Hỉ Sinh và bà Trương đổ oan.
Mọi người lập tức nhiệt tình chào hỏi Khương Khê: “Cô đúng thật là có khả năng!”
“Sau này chúng tôi có đau đầu phát sốt, cũng không phải đi lên tận thị trấn xa xôi rồi, vợ Hạ Quân, cô nói xem có phải không?”
Mỗi người một câu, mười mấy người vây quanh, Khương Khê cười cứng ngắc, vội vã nói hai tiếng, rồi đạp xe rời đi, cô đi rất nhanh, những người dân thôn vẫn chưa hết ồn ào: “Không dễ gì mà thôn chúng ta có được thầy thuốc lợi hại như vậy, thật tốt quá!”
“Đúng vậy, hôm qua nghe nói tôi vẫn không tin, vừa hay thời gian này bệnh thấp khớp của tôi chịu không nổi nữa, không biết vợ Hạ Quân khám bệnh cần bao nhiêu tiền? Trước đây tôi đi khám lão thầy thuốc trên thị trấn, ông ta chữa cho, tôi cũng đỡ hơn, mà phải mất năm mao tiền….”
“Nghe nói không đắt, đưa đến mấy cái trứng gà là được.”
Mọi người thảo luận nhiệt tình, rồi đi vào ruộng làm việc, còn lại hai người sắc mặt cứng ngắc, vừa hay trưa nay bọn họ cũng là không tin tưởng Khương Khê, trả lại đơn thuốc rồi đòi phí khám bệnh về.
Hai người bọn họ lúc này tràn đầy sầu não và hối hận.
Vốn dĩ là chiếm tiện nghi, một bó rau, hai cái trứng gà có thể tính toán được gì?
Hai người bọn họ lúc này tràn đầy sầu não và hối hận.
Vốn dĩ là chiếm tiện nghi, một bó rau, hai cái trứng gà có thể tính toán được gì?
Đắc tội người ta rồi!
Hai người họ không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, lộ ra vài phần ảo não, lúc đó thật sự đầu óc mê muội, chỉ hai ba quả trứng gà thì tính toán được gì, tại sao lại đòi lại chứ!
“Đều trách nương Hỉ Sinh!”
“Đúng, cả bà Trương….”
Thái độ của người trong thôn như thế nào, Khương Khê đại khái có thể đoán được.
Có điều cái này không liên quan gì đến cô cả.
Lúc này cô đạp xe đạp đi, hóng gió, đi lên thị trấn, trên đường đi nhìn thấy dược liệu bên đường thế nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy, Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội có thể hái cho cô, nên cô không để ý đến nữa.
Lần này là lần thứ ba cô lên thị trấn.
Lần thứ nhất là từ thị trấn trở về, lần thứ hai là đi cùng mẹ Bùi để mua đồ dùng cho hôn lễ, đều là đi bộ, lần này đi xe đạp, cảm thấy thật thư giãn thoải mái.
Có thể xem như không khiến cô mỏi chân.
Mỗi lần đi rồi về, hai chân cô đều sưng tấy rất lâu.
Hôm nay Khương Khê lên thị trấn, chủ yếu là mua ít dược liệu, ví dụ như mấy loại dược liệu trị: đau đầu phát sốt, viêm nhiễm, phát hỏa…, đều là những loại thường ngày sử dụng đến, người trong thôn nếu bị cảm cúm mấy ngày không khỏi, lại không nỡ cũng phải đến phòng khám.