Chỉ thấy hai vợ chồng Bùi Kiến Tường cùng Lư Tú Phương ngồi trên xe đạp, tươi cười xán lạn vừa nhìn đã thấy như xuân sắp về, từ xa đã chào hỏi với Khương Khê: “Vợ Hạ Quân, cô định đi lên trấn à?”
“Phải.” Khương Khê gật đầu, ý bảo bọn họ dừng lại.
Lúc này thấy toàn là người trong thôn mình nên Bùi Kiến Tường phối hợp dừng lại, một chân chống xuống đất trụ lại, Lư Tú Phương ngồi phía sau ôm eo chồng cũng xuống xe.
Kẻ đầu xỏ Từ Thúy nheo mắt không hé một lời, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng ra mặt của hai người kia cô ta cảm thấy có chút bất an.
Không chỉ cô ta mà mẹ Hỉ Sinh và bà Trương cũng cảm thấy có điểm không đúng, nhất thời đều không dám hé răng nửa lời.
Mọi người xung quanh đều quen biết lẫn nhau, hai vợ chồng luôn vì chuyện con cái mà mặt mày ủ dột làm gì được như hiện tại thoải mái, có người gấp gáp chờ không được dò hỏi: “Kiến Tường, có chuyện vui gì sao?”
Bùi Kiến Tường cười sảng khoái, lớn tiếng nói: “Đúng là có chuyện vui, vợ tôi mang thai rồi! Thầy thuốc nói hơn một tháng rồi, may mà nhờ có vợ Hạ Quân xem ra chứ nếu không vợ tôi uống thuốc bậy bạ thì không tốt! Ban đầu bọn tôi còn không tin, kết quả cô ấy một hai bắt bọn tôi đi kiểm tra, còn nói không mang thai thì tiền phí cô ấy trả! Có thể khẳng định như vậy tôi ngờ ngờ tám chín phần, không phải sao? Vừa rồi đi phòng khám thầy thuốc đã khám ra rồi.”
Tuy rằng trung y mấy năm nay suy yếu dần nhưng Tây y lại yêu cầu phải dùng mấy cái thiết bị chữa bệnh, ở thị trấn nhỏ như vậy khó có đầy đủ thiết bị hoàn chỉnh, cho nên nơi này vẫn là các thầy thuốc trung y phần lớn, cũng dùng cách bắt mạch để xem bệnh, nếu không kiểm tra máu thì phải ngày hôm sau mới biết được kết quả.
Có được đáp án, thôn dân trong làng nháy mắt kinh ngạc.
Hai vợ chồng kết hôn bốn năm không có tin tức vậy mà thật sự mang thai!
Còn là do Khương Khê xem ra được, cô gái tuổi còn nhỏ bắt mạch đã chuẩn như vậy, bị phủ nhận vẫn kiên trì bằng không hai vợ chồng Bùi Kiến Tường khẳng định vẫn không tin.
Ý thức được điểm này mấy người trong thôn theo bản năng nhìn về phía bà Trương và mẹ Hỉ Sinh, hai người này ban nãy còn nói cái gì? Bọn họ người cười mang theo vài phần chế nhạo.
Bùi Kiến Tường cùng Lư Tú Phương ngơ ngác nhìn nhau, mọi người phản ứng không đúng lắm!
Làm sao mà đều nhìn về phía mấy người kia?
Lúc này không phải nên chúc mừng hai vợ chồng bọn họ sao?
Lần đầu tiên được làm ba, dọc trên đường đi hắn gặp phải người quen đều nhận được một tràng dài lời chúc, sao hiện tại lại khác dữ vậy?
Khương Khê khẽ cười, cũng không che giấu cảm xúc nói: “Vừa rồi có người vẫn nhớ chuyện giữa trưa hôm qua, bảo tôi xem bệnh không đúng, đang giúp tôi tuyên truyền hi vọng mọi người đừng đến tìm tôi nữa.”
Hai vợ chồng Bùi Kiến Tường cùng Lư Tú Phương: “...”
Không đến nỗi vậy chứ.
Hơn nữa chuyện hỉ mạch cũng không phải chuyện có thể tùy tiện đem ra nói, bọn họ lúc đó cũng không nói thêm lời nào vậy mà người ngoài lại nhiều chuyện tới như vậy?
Bọn họ cũng nhìn theo sang phát hiện là hai người này liền hiểu, hai người này trong thôn luôn thích nói chuyện thị phi, đặc biệt là những người không làm gì được bọn họ, hận không để người ta đến ngày quỳ lạy cầu bà ta mới bằng lòng câm miệng.
Mẹ Hỉ Sinh cùng bà Trương cũng không phải đầu gỗ, bị nhiều ánh mắt chế giễu nhìn chằm chằm như vậy bọn họ còn có thể không nhận ra sao?
Hai khuôn mặt gầy khô đều đã đỏ như máu, không còn chút gì giống như thần thái ban nãy đi tác oai tác oái với người khác, vội vàng hướng về phía ruộng vừa chạy vừa nói: “Còn đứng đó làm cái gì? Không cần làm việc à!”
Thím Lan Hoa đã sớm không vừa mắt hai kẻ hay gây chuyện này ở một bên cố ý gân cổ lên nói: “Ai da, không phải nói vợ Hạ Quân không có bản lĩnh sao? Không phải nói cô ấy xem bệnh bậy bạ sao? Người ta lợi hại! Nhìn một cái liền biết, bằng không cũng sẽ không cố tình đi bắt mạch cứ trực tiếp đưa thuốc rồi! Dựa vào mấy người mà ở đây đánh rắm, sau này có chuyện cũng đừng đi tìm người ta, bao nhiêu tuổi rồi, không để bà chiếm được lợi thì cả ngày liền đi bày trò với người ta, lão thái bà.”