Vừa chạm vào bàn tay người đàn ông, màn hình hệ thống hiện ra trước mắt Khương Khê —— [Nhiệm vụ 3: Chữa trị cho bệnh nhân bị trật khớp, phần thưởng: 5 tích phân]
Ngoại trừ nhiệm vụ đó ra, vẫn còn những nhiệm vụ khác: [Nhiệm vụ 4: Chữa trị cho bệnh nhân cảm mạo, phần thưởng: 5 tích phân]
[Nhiệm vụ 7: Chữa trị cho bệnh nhân đau thắt lưng, phần thưởng: 5 tích phân]
Trong đó có xen lẫn một vài nhiệm vụ như giúp ông cụ què chân chặt củi cũng là một nhiệm vụ người tốt nhỏ, so sánh thì những nhiệm vụ mà cô làm điểm thưởng có thể xem như cao, còn lại đều là một, hai tích phân.
Nghĩ một chút thì có lẽ những nhiệm vụ này là những người hôm nay sẽ đến tìm cô xem bệnh?
Khương Khê xác nhận nhận nhiệm vụ với hệ thống, xong xuôi cô mới đi ra, tay chân lanh lẹ chạm vào cánh tay bị đau của thím ấy để xác nhận lại vị trí xương khớp bị lệch, tiếp theo cô dùng lực rắc một tiếng, thím ấy bị đau la lên thì xương khớp đã được chỉnh vị xong.
Cô kéo tay thím ấy giúp vận động cánh tay hai lần, thím ấy vẫn còn đắm chìm trong đau đớn: “Đừng, đừng, đau quá —— ơ, không đau nữa rồi!”
Khương Khê buông tay ra, theo thói quen nhẹ nhàng dặn dò: “Đúng vậy, đã ổn rồi, bình thường chú ý thường xuyên hoạt động, không nhất thiết phải làm việc, đặc biệt hai ngày tới cánh tay này không thể làm những việc nặng được.”
Thím ấy tự mình lắc lắc cánh tay, quả nhiên không còn cảm giác đau nhói như trước, cả người thoải mái, bà ấy cười đến vui vẻ: “Được được, cảm ơn thầy thuốc nhỏ, thím về trước đây.”
Thím ấy nhẹ nhõm mang theo cái sọt trở về, bốn quả trứng gà không tệ!
Có lẽ sợ bị trì hoãn công việc nên mọi người đến chỗ Khương Khê xem bệnh đều là giữa trưa, một thím đi rồi, lại có mấy người đến, có người vì vất vả mà dẫn đến thắt lưng, có người bị đau nửa đầu, Khương Khê lần lượt xoa bóp cho họ, cũng chỉ có thể tạm thời giảm đau một chút, bất quá vẫn cần phải uống thuốc, thuốc thì bọn họ phải tự đi lên thị trấn để mua.
Thù lao chính là mấy quả trứng gà hoặc là rổ rau.
Cho đến khi Lư Tú Phương xuất hiện trước mặt cô, người phụ nữ vén áo lên, lộ ra một mảng xanh tím và sưng tấy ở eo, chồng cô ấy ở một bên khẩn trương nói: “Cái này là bị sao vậy? Trước đây tôi từng bị bong gân, cũng không nghiêm trọng như vậy, hôm trước vừa bị trật khớp, chiều hôm qua phát hiện thì đã sưng lên, sáng nay cũng như vậy còn càng ngày càng đau, tôi cũng không dám động vào.”
Khương Khê kiểm tra một chút, nói: “Là rách gân màng, không phải vấn đề quá nghiêm trọng, để tôi xem thử…”
Cô theo thói quen bắt mạch trước tiên, rất nhất nhiều bệnh nhân che giấu triệu chứng, khi kê thuốc cần chú ý, lỡ như có xảy ra xung đột sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Chỉ là vừa chạm vào mạch đập, Khương Khê nhíu mày, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
Lưu Tú Phương sắc mặt trắng nhợt, Bùi Kiến Tường chồng cô càng hoảng loạn: “Vợ Hạ Quân, vợ, vợ tôi còn có vấn đề khác sao?”
Người bệnh sợ nhất là thầy thuốc lộ ra biểu cảm nghiêm túc, khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân gặp phải chuyện lớn.
Khương Khê rất nhanh lắc đầu, giải thích: “Không có, là mang thai, vốn dĩ phải cho cô dùng thuốc hoạt huyết tan máu nhưng có thai không thể dùng thuốc này, cô về nhà chườm nóng là được, sẽ có chút lâu lành vết thương nhưng đối với đứa nhỏ mới tốt.”