Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 51

Nghĩ như vậy, mẹ Bùi liền thử thăm dò hỏi: "Tiểu Khê, nếu có người tìm con khám bệnh, con nhận khám không?"

Khương Khê thoải mái gật đầu: "Nhận ạ, nhưng mà hiện tại con không nhiều dược liệu, khám bệnh xong họ phải tự mình lên trấn để mua thuốc, hơn nữa con cũng sẽ thu tiền khám."

Mẹ Bùi ánh mắt sáng lên: "Được, có ai hỏi thì mẹ sẽ nói rõ với họ."

Ngày hôm sau,

Lúc Khương Khê thức dậy, trời đã sáng bưng.

Trong sân truyền lại tiếng Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội trò chuyện rôm rả.

Đây là ngày đầu tiên Khương Khê ngủ lại phòng ngủ của Bùi Hạ Quân, phòng vừa lớn, vừa sáng sủa, tấm rèm che nắng là kiểu cũ đối với những người trẻ lại không thông dụng, ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm khiến cả căn phòng trở nên sáng hơn nhiều.

Cô nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng mặt đối mặt với mình.

Thời này vẫn chưa có đồng hồ báo thức, muốn thức chỉ có thể dựa vào trực giác.

Tối qua Khương Khê đã tự nhủ thầm rất nhiều lần, cảm giác được ánh sáng mặt trời thì sẽ thức, trước khi ngủ cô giúp Bùi Hạ Quân thay đổi tư thế, để anh vừa vặn xoay người đối diện cô.

Người đàn ông hai mắt nhắm chặt, sau khi rửa sạch gương mặt bị trang điểm ngày hôm qua trở nên sạch sẽ, trắng nõn, trông cũng rất đẹp mắt, nếu anh là một người đàn ông khỏe mạnh, Khương Khê cảm thấy gả cho anh cũng không tệ.

Ít nhất khuôn mặt và dáng người đều không tồi.

Thật đáng tiếc.

Khương Khê cảm thán một tiếng, tiếp đó cô đưa tay vào bên trong quần áo của người đàn ông chạm thử.

Rất tốt.

Tả giấy mua của hệ thống không hề bị tràn, nơi mặc tả khô ráo không hề bị thấm ướt.

Cô phát hiện người đàn ông trước mắt khi bị cô chạm dù mắt vẫn đang nhắm chặt nhưng tròng mặt giống như vừa động đậy.

Khương Khê bình tĩnh giúp người đàn ông nằm thẳng lại, thay tã mới, giúp anh xoa bóp cơ bắp, lại đỡ anh ngồi dậy giúp anh cử động phần đầu, hoàn thành các bước xoa bóp, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

Tiếp đó cô đem quần áo bẩn bỏ vào thùng mang ra ngoài.

Mẹ Bùi ở trong phòng khách vá áo, thấy cô đi ra, lập tức tiến tới đỡ lấy thùng gỗ: “Để mẹ, để mẹ, con đi rửa mặt ăn cơm đi, cơm ở trong nồi, đúng rồi, sáng nay vợ Hỉ Sinh đến uống thuốc, có để lại tám mao tiền trên bàn, chút nữa con cất đi.”

“Dạ.” Khương Khê không từ chối, đi vào phòng bếp, trên đường thuận tiện đem hai bức vẽ thảo dược mới đưa cho hai em gái: "Buổi trưa nhớ phải về ăn cơm."

“Dạ!” Hai cô bé tinh thần sáng láng gật đầu, nhảy nhót cùng nhau đi khỏi nhà.

Mẹ Bùi ngăn lại: “Từ từ, bọn con mang theo chút đồ ăn với ít đường này đi, trời nóng quá thì phải trở về, có biết chưa?”

Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội theo bản năng nhìn chị cả.

Khương Khê gật đầu, hai đứa mới dám nhận, lễ phép nói một tiếng cảm ơn, mỗi đứa ôm một cái sọt chạy đi.

Người trong thôn đều đi làm, cha mẹ Bùi cũng đi, Khương Khê ở nhà chiếu cố Bùi Hạ Quân, trước tiên giúp cho anh ăn chút đồ ăn và uống thuốc theo đơn thuốc của bệnh viện, sau đó lại giúp anh tắm rửa sạch sẽ cả người.