Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 38: Nhiệm Vụ (2)

Editor: Tulabachu1316

“Thảo nào.” Mẹ Bùi càng cười tươi hơn, bà đối với việc con dâu cho em gái tiền khích lệ không có gì bất mãn cả, bà đi đi lại lại chuyển đồ đạc cả người toàn là mồ hôi, đang định cầm cốc nước mà Khương Khê rót để uống, liền nhìn thấy cô cầm lọ đường ra múc một muỗng đường cho vào cốc nước, bà ngạc nhiên: “Bỏ đường làm gì? Như vậy không phải là lãng phí sao?”

Khương Khê cười hì hì nói: “Sao lại lãng phí chứ, ăn uống tốt một chút thì mới có sức khỏe.”

Mẹ Bùi có chút đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, uống một ngụm nước, trong miệng rất ngọt khiến bà cảm thấy toàn thân lâng lâng dễ chịu.

Bà vẫn luôn không nỡ ăn uống những thứ tốt như vậy, mấy năm qua thằng ba mua cho bà giữ cho các cháu ăn hết, lần này vẫn chưa cho, bởi vì những việc mà hai thằng con trai đã làm, trong lòng bà tức giận, cũng không yêu thương các cháu nữa, mấy ngày trước khi Khương Khê tới đây, mấy thứ này đều đưa cho cô cả, không nghĩ tới con dâu vẫn nhớ đến mình.

Khương Khê cũng pha cho mình một cốc nước đường, nguyên chủ dinh dưỡng không tốt, cần chú ý chăm sóc.

*

Mẹ Bùi uống nước xong, hít một hơi, lại sợ không kịp liền đi vào phòng, lúc đi ra trong tay cầm một cái hộp gỗ, mở ra thì thấy trong đó có tiền lẻ và phiếu, bà hào phóng nói đưa cho con dâu: “Đây đều là những thứ hôm nay người ta gửi tặng, có tiền có phiếu, con giữ lấy.”

Khương Khê vội vã lắc đầu: “Con không cần, nương, những thứ này về sau này đều phải trả lại cho họ, nương cầm lấy đi, con không muốn cầm đâu.”

Mẹ Bùi nhíu mày: “Con cầm lấy, sau này trả lễ cho họ thì để ta và cha con phụ trách.”

Bà lấy dưới đáy hộp ra một cuốn sổ tiết kiệm: “Đây là tiền trợ cấp mấy năm nay của thằng ba, vốn dĩ còn dư nhiều hơn, nhưng nó hào phóng, cứ thích mua đồ ăn đồ uống cho nương với cha, với trước đây có mượn của thằng cả và thằng hai một ít, trả xong còn dư từng này.”

Khương Khê nhận lấy, nghe lời mẹ Bùi nói, cô nghĩ căn bản trong cuốn sổ này có được bao nhiêu, mấy trăm đồng cũng tốt rồi.

Thế nhưng một giây sau cô liền cảm thấy mình nghĩ nhanh quá rồi.

2200 đồng!

Khương Khê hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa lại sổ tiết kiệm cho mẹ Bùi: “Nương, thế này nhiều quá, người cầm đi, con không cần đâu.”

“Con cầm đi! Đây là tiền thằng ba tiết kiệm để lấy vợ, các con đã kết hôn rồi, chắc chắn là phải đưa cho con giữ.”

Mẹ Bùi dở khóc dở cười, đưa lại qua cho cô, cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy đi vào phòng bỏ hộp gỗ: “Giờ thời tiết ngày càng nóng, cha con lúc đi làm không có đem nước, ta đem nước cho ông ấy.”

Khương Khê chỉ có thể cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm, nặng nề nói thêm: “Vậy nương nhớ cho thêm hai thìa đường vào cho cha.”

Mẹ Bùi bật cười, trong lòng nói thầm, tiện nghi cho ông già, không nghĩ là hai người già bọn họ khi về già lại được hưởng phúc của con dâu.

Khương Khê cầm cuốn sổ tiết kiệm đi vào phòng, nhìn đi nhìn lại, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, chính là 2200 đồng.

Có điều nói thật thì, Bùi Hạ Quân đi lính có nhiều tiền như vậy?

Cô nghĩ lại lúc mới đến thời đại này, đi xem mắt Lục Kiến Quốc, hắn nói Đoàn trưởng mỗi tháng được hơn 70 đồng, nếu như tiết kiệm một chút, một năm có thể tích cóp được 800 đồng.

Bùi Hạ Quân năm nay 25 tuổi, 17 đi lính, đến giờ cũng bảy năm rồi, ở trong quân đội được bao ăn bao ở, không phải tiêu tiền bên ngoài, tuy cô không hỏi cấp bậc, nhưng dự đoán cũng tương đối, có thể tích cóp được nhiều như vậy thì cũng có thể lý giải được?

Lý giải quái quỷ gì chứ!

Khương Khê cảm thấy khó tin, sao lại có người tiết kiệm được tiền lương?

Kiếp trước cô làm thầy thuốc, làm ở bệnh viện tốt nhất, tiền lương cũng không ít, nhưng mà như thế này, không tiêu hết đã là tiết kiệm rồi.