Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 36: Hệ Thống (4)

Editor: Tulabachu1316

Để kiểm tra tính thấm hút của tã, cô liền đổ chút nước lên tay, sau đó chạm vào tã, vừa chạm vào tã, nước liền bị hút khô, tay cũng hoàn toàn khô ráo.

Khương Khê yên tâm tuyệt đối, cởϊ qυầи của Bùi Hạ Quân ra, lột bỏ tã mặc cho anh lúc đầu, thay tã mua từ hệ thống.

Như thế này thì không cần lo lắng nửa đêm phải dậy để thu dọn cho Bùi Hạ Quân nữa.

*

Hai giờ chiều, náo nhiệt bên ngoài đại khái cũng kết thúc.

Cha Bùi tiễn người khách cuối cùng, còn lại đều là người trong nhà, ông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc trong phòng gõ hai lần, mặt ông đột nhiên biến sắc: “Thôi chết dở rồi!”

Mẹ Bùi đập vào cánh tay của ông: “Ngày vui mà chết dở cái gì?!”

Cha Bùi vội vàng nói: “Đã lâu như vậy rồi, thằng ba chắc chắn là tiểu ra rồi.”

Lúc này mặt mẹ Bùi cũng biến sắc, nhưng vấn đề này của con trai vẫn đều là chồng bà xử lý, bà cũng không vào theo, lo lắng nhìn theo.

Vừa nãy bà còn đang vui mừng vì con dâu ở trước mặt người nhà của nó kiên quyết muốn gả vào nhà mình, giờ bà đang lo lắng con dâu có thể chê con trai bà mà muốn bỏ đi.

Cha Bùi cũng nghĩ như vậy, ngay lập tức chạy qua phòng con trai, nghĩ muốn lau dọn thân thể cho anh, lại phát hiện một thùng gỗ bên cạnh trong có bỏ đồ bẩn thay ra, con dâu thì đang ngồi trên bàn sách bên cạnh viết gì đó, con trai nằm trên giường bình thường, quần cũng sạch sẽ.

Cha Bùi đứng sững sờ tại chỗ, có chút kinh ngạc, lại có chút xấu hổ thay con trai: “Tiểu Khê, con thay rửa cho thằng ba à…”

Khương Khê quay đầu lại cười: “Dạ, cha, người bên ngoài về hết cả rồi à?”

“Về cả rồi.” Cha Bùi định thần lại, vội vàng gật đầu, ông quay đầu sang một bên, vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng cầm thùng gỗ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cha đi giặt đồ bẩn, Tiểu Khê, con cũng không cần phải ngồi đây trông coi suốt, con có thể ra ngoài chơi cũng được.”

“Con biết rồi ạ, cha đi bận việc của cha đi ạ.” Khương Khê đồng ý, nhưng lại không nhúc nhích, mà lại tiếp tục ngồi ở bàn viết gì đó.

Dáng vẻ mảnh khảnh, một tay giữ giấy, một tay cầm bút, thằng lưng, vẻ mặt nhã nhặn.

Cha Bùi cảm thấy dáng vẻ này của con dâu, rất nho nhã, thư sinh.

Người có văn hóa như vậy mà lại bằng lòng làm những chuyện này!

Cha Bùi trong lòng chua xót, mặc dù sau khi làm tiệc rượu cho con trai và con dâu, nếu có ngủ cùng một chỗ, nhưng ông và mẹ Bùi vẫn lo lắng con dâu không chấp nhận nổi một người chồng là người thực vật không tự làm chủ được việc đại tiểu tiện, cho nên ngay từ đầu đã nói rồi, những chuyện này sẽ do người cha như ông đảm nhận, ai ngờ được con dâu lại không để ý!

“Không ngờ được! không ngờ được….Ha ha ha….” Cha Bùi lẩm bẩm hai câu, ngây ngốc cười thành tiếng.

Mẹ Bùi chờ từ nãy sốt ruột hỏi: “Ông nó à, ông cười cái gì! Sao ông lại ra nhanh thế?”

Cha Bùi cười khà khà, giơ cao cái thùng, nói: “Tiểu Khê đều xử lý xong cho con trai bà rồi, tôi chỉ cần giặt sạch đồ là được.”

Mẹ Bùi ngạc nhiên, nét mắt không kìm nén được, vừa khóc vừa cười giành lấy thùng đồ bẩn: “Để tôi, để tôi, ông đi làm đi, vừa hay vẫn còn sớm, vẫn có thể kiếm được nửa công điểm, con trai không cần ông trông coi nữa.”

Cha Bùi cũng không cảm thấy khó chịu, chắp tay đằng sau đi ra, bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.

Tương lai sau này cuối cùng cũng có hi vọng rồi!

Nửa tiếng sau, Khương Khê viết bút ký mệt rồi, cô bỏ bút xuống, xoa xoa cổ, tiện tay lật người cho Bùi Hạ Quân.

Lúc này bên ngoài đã vô cùng yên tĩnh.

Hai giờ chiều là lúc mọi đi làm kiếm công điểm, hôm nay là tiệc rượu nhà họ Bùi, mọi người náo nhiệt cả buổi trưa, cũng không thể trì hoãn, vì thế giờ là hai giờ rưỡi, ngoại trừ những đứa trẻ đang nô đùa thì người trong thôn đều không có ai nữa.