Khương Khê hất hất cằm: “Được rồi, thắng rồi thì không có chuyện gì cả, một đứa nhóm lửa cho chị, phải nấu cơm rồi.”
Trẻ con nông thôn đánh nhau là chuyện bình thường, sau khi cha mẹ của nguyên chủ mất, cô cũng từng bị bắt nạt, cũng từng đánh nhau, hai em gái lại càng hay đánh nhau với người ta, mẹ Khương mỗi lần như vậy đều xin lỗi người ta, sau khi về nhà thì lại đánh con một trận, Khương Nhị Muội dần dần trở nên nhút nhát giống như nguyên chủ, Khương Tam Muội thì đỡ hơn một chút.
Cho nên đối mặt với chuyện này, Khương Khê không muốn nhúng tay vào, tránh việc đều trở thành kẻ nhút nhát.
Hai đứa trẻ thấy cô không truy cứu chuyện gì nữa, lập tức trở nên vui mừng, cảm giác như sống sót sau cơn hoạn nạn.
Khương Nhị Muội vội vã bước lên trước: “Để em, để em.”
*
Khương Khê đưa em gái cùng ra ngoài, trong đầu vẫn đang nghĩ xem làm món gì, còn chưa đi đến nhà bếp, bên ngoài truyền đến tiếng khóc của trẻ con, khi xa khi gần, rất nhanh đã xuất hiện trong sân nhà họ Bùi.
Một người phụ nữ sắc mặt u ám xách theo một thằng nhóc choai choai đang khóc thút thít, nhìn thấy Khương Khê, trong nháy mắt thở dốc, nhưng khi nhìn xuống con trai cô ta đau lòng mà hét lên: “Con dâu nhà họ Bùi, vừa hay cô ở đây, cô xem chuyện tốt mà hai con nhóc kéo chai dầu nhà cô làm này, bọn nó đánh gãy tay con tôi rồi, giờ sưng lên rồi! Mau đền tiền đây, nhân lúc trời còn chưa tối tôi phải đưa nó lên thị trấn khám.”
Khương Nhị Muội vừa mới yên tâm được chút thì giờ bị dọa cho sợ hãi mà nép sau lưng Khương Khê, không dám lên tiếng.
Khương Tam Muội nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, lo lắng khóc lóc nói: “Chị cả, không phải là chúng em, là do nó muốn đánh bọn em mà tự ngã!”
Khương Khê liếc mắt nhìn, thấy người phụ nữ kia vẫn muốn hét lên, liền kéo em ba lên phía trước, chỉ vào những vết đỏ trên mặt và đầu tóc rối bù của nó, giọng nói sang sảng: “Sao tôi phải đền tiền? Thế thì các người cũng phải đền tiền cho em gái tôi! Chị nhìn trên mặt nó xem, nếu trên mặt con gái mà có vết sẹo thì ảnh hưởng cả đời! Cuối cùng thì ai chịu thiệt đây!”
Người phụ nữ có chút do dự.
Khương Khê tranh thủ: “Nói thêm nữa, là do con nhà các người đánh người ta trước, trẻ con nhà chúng tôi chỉ là tự vệ, đánh không lại thì đi kiện cáo, muốn đền tiền, được thôi, chúng ta cùng đi bệnh viện, hai đứa em nhà tôi, xem ai phải chi nhiều tiền hơn!”
Người phụ nữ chột dạ, nhưng vừa cúi xuống, cô ta liền trở nên cứng rắn, chỉ vào tay phải của con trai: “Tình hình chắc chắn không giống nhau! Con tôi là bị gãy xương, bị thương động đến xương cốt phải 100 ngày, bọn trẻ nhà cô tình hình không nghiêm trọng như vậy!”
Thằng nhóc cũng gật đầu theo, nước mắt nước mũi cùng chảy, nhìn vừa dơ dáy vừa đáng thương, còn thút thít: “Đau quá!!!”
Khương Khê bước lên trước xem, thuận miệng nói: “Còn chưa biết là có gãy xương hay không!”
Cô liếc mắt nhìn thằng nhóc, chỗ khuỷu tay rõ ràng phía sau lồi lên dị dạng, phía trước đầy vết bầm tím, có vẻ là bị từ lâu rồi, nên vẫn có chỗ máu bầm tụ lại, đây hoàn toàn là triệu chứng của trật khớp.
Người phụ nữ không quan tâm, khi cô muốn kiểm tra, cô ta không cam tâm nói: “Sao lại không phải, sưng thành như vậy rồi, vừa chạm vào là đau, chính là bị gãy xương-——”
Cô ta đang nói thì con trai bỗng hét lên một tiếng: “A!”
Người phụ nữ thất kinh muốn đẩy Khương Khê, hét lên: “Cô cẩn thận chút đi! Làm hỏng tay của con tôi rồi cô có đền nổi không?!”
Khương Khê thuận thế lùi lại, mỉm cười nói: “Nhóc con, em xem xem, còn đau không?”
Người phụ nữ nhếch mép: “Cô nghĩ mình là thầy thuốc Đông y chắc, chỉ cần động tay chút là khỏi sao? Đây là bị gãy xương đó!”
Lời vừa nói ra, chỉ nhìn thấy con trai cử động cánh tay, chớp chớp đôi mắt còn ngấn nước kinh ngạc, khóc đến khàn giọng mà giờ tinh thần phấn khích: “Nương, thật sự không đau nữa!”
Người phụ nữ: “???”