Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 22: Cô Gái Tốt (2)

Đương nhiên mẹ Bùi chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là nói nhiều cũng vô ích, bà cũng không muốn khiến cho con dâu tương lai cảm thấy trong lòng không vui.

Khương Khê cũng không nghĩ đến, liền đổi chủ đề, nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần, đài thu thanh cháu giữ cũng không có tác dụng gì cả.”

Mẹ Bùi gật gật đầu: “Thế thì mua một chiếc xe đạp!”

*

Lần này đi bộ tầm một tiếng đồng hồ, Khương Khê lại mệt đến kiệt sức, ngồi ven đường nghỉ ngơi một lúc mới bị kéo vào cửa hàng mua quần áo.

Cô dâu chắc chắn phải mặc quần áo mới.

Lúc này giá cả cũng rẻ, một bộ quần áo tám đồng là cực đẹp, mẹ Bùi mua cho cô hai bộ quần áo mới, mua cho hai cô em gái mỗi đứa một bộ, tốn gần 50 đồng.

Khương Khê muốn trả tiền, nhưng bị bà từ chối.

Mẹ Bùi không thấy tiếc tiền, mà còn thấy rất vui: “Đây đều là tiêu tiền vì thằng ba, sính lễ của con là của con, không được dùng lung tung!”

Khương Khê không giành trả tiền được với bà nên đành đứng một bên để xách đồ.

Có quần áo mới nên em hai và em ba cũng rất phấn khởi, chủ động giành xách lấy túi đồ trong tay Khương Khê: “Chị cả, để em xách!”

“Để em, để em, em khỏe hơn!” Khương Tam Muội cũng giành xách đồ.

Mẹ Bùi cười nói: “Giờ không phải giành nhau, một lát vẫn còn có đồ nữa.”

Khương Tam Muội nghe thấy vậy lập tức buông tay: “Thế thì cháu đợi lát nữa xách.”

Khương Khê đưa đồ trong tay cho Khương Nhị Muội xách, cảm thấy thoái mái, tiếp tục đi sau mẹ Bùi, ngoài quần áo ra vẫn còn mua bánh kẹo, hạt dưa…

Lần này thì Khương Khê không làm biếng được nữa, phải ôm suốt dọc đường, may là sau đó có mua mấy thứ cái thùng, ống nhổ có thể xách tay, cũng đỡ nặng.

Đến khi mua xong tất cả đồ cần thiết, xe đạp mới mua treo cả một đống đồ, chỉ có thể dắt đi bộ, mấy người đi một lúc nghỉ một lúc, mất hai tiếng đói bụng mới về đến nhà.

Cha Bùi nhìn thấy bọn họ về đến nhà, liền ra đỡ đưa đồ vào, giục bọn họ mau đi ăn cơm: “Tôi nói để tôi đi cho rồi mà, hại thân mình mệt đến mức như vậy nữa?”

Mẹ Bùi lau mồ hôi trên mặt, giọng nói yếu ớt: “Để ông đi, ông biết mua thế nào? Quần áo của Khương Khê và hai con bé ông có biết bộ nào đẹp không?”

Cha Bùi hậm hực không nói gì, pha cho mỗi người một bát nước đường đỏ.

Khương Khê uống một hơi hết, sau đó mới chậm rãi ăn cơm.

Cơm đều nguội cả rồi, nhưng giờ đang mùa hè nên cũng không quan trọng.

Mùi vị vẫn rất ngon.

Chỉ là khi đang ăn, cha Bùi cẩn thận dè dặt nói: “Này, sáng nay mẹ và cậu của cháu có đến, nói muốn đón cháu về, chú nói cháu đi lên thị trấn rồi thì bọn họ mới đi.”

Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội lập tức nuốt không trôi nữa, lo lắng nhìn người lớn.

Ở nhà họ Bùi chưa đến hai ngày, được ăn những thứ tốt hơn nhà họ Khương, thịt trong nhà đều phải cất cho đến khi cậu của bọn chúng đến chơi mới được ăn, trước đây mẹ Bùi hầm canh đưa đến, mẹ Khương nôn nóng đưa hết cho em trai của bà ta.

Ba cô con gái nhiều nhất chỉ được uống một ngụm canh.

Hiện tại bọn chúng thật sự không muốn quay trở về nhà.

Khương Khê cau mày hỏi: “Bọn họ đến muốn đòi sính lễ sao?”

Sắc mặt cha Bùi có chút bối rối, nói qua loa: “Đúng là nói đến cái đó, có điều chú nói sính lễ đưa cho cháu rồi, bọn họ nói ngày mai lại đến.”

Ông là người lương thiện nhưng cũng không phải người ngốc nghếch.

Tiền trợ cấp của con trai đều đưa cho Khương Khê, vợ ông cũng nói rồi, sính lễ của Khương Khê muốn đưa cho cô để nuôi em gái, không được đưa cho nhà họ Khương.

Khương Khê thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Không cần quan tâm bọn họ, nương cháu hồ đồ, chỉ chăm chăm lo cho ông cậu của cháu, đưa tiền cho bà ấy cũng không giữ được, bà ấy có thể tự cung tự túc, tạm thời không cần đến cháu, chờ đến sau này bà ấy không thể làm việc được nữa, cháu sẽ đưa cơm cho bà ấy, còn tiền thì một phân cháu cũng sẽ không đưa cho bà ấy.”