Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 18.1: Canh ba

Phó Trác An không quản lý nổi vị tiểu thái tuế vô pháp vô thiên này.

Anh là cháu ruột của Phó lão gia tử, được ông cụ vô cùng yêu thương và tin cậy.

Mà ba anh - Phó Trác An cũng vì trời sinh tính tình phong lưu, ngày trước đã tạo ra hàng loạt bê bối ở bên ngoài, bao nuôi nhân tình... tiếp đến còn hại chết vợ của mình.

Phó lão gia tử hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này, vì vậy ông cụ đã quyết định cho tất cả quyền lực của ông ta trong tập đoàn đi tàu bay giấy*.

*Đi tàu bay giấy bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.

Nếu ông ta muốn chơi bời trăng hoa, vậy thì cứ để ông ta tập trung chơi bời trăng hoa, tập đoàn Phó Thị lớn như thế, ông nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Phó Trác An mất đi thực quyền, đương nhiên tất cả hy vọng... đều được phó thác trên người con trai ruột.

Có điều Phó Tư Bạch chưa từng tỏ thái độ hòa nhã với người ba ruột này.

Lúc Phó Tư Bạch cầm hộp đựng máy ảnh chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên Phó Trác An nói: "Ba đã nộp đơn xin chuyển ngành lên nhà trường rồi, kỳ sau con sẽ chuyển sang Khoa Thương mại."

Phó Tư Bạch thờ ơ "ờ" một tiếng.

Từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến ý kiến của Phó Trác An.

Ông ta là "thủ phạm" gián tiếp hại chết mẹ anh, vậy nên chưa bao giờ Phó Tư Bạch nhiều lời với ông.

Mặt trái của tình yêu không phải ghét, mà là thờ ơ.

"Phó Tư Bạch, đây là cơ hội cuối cùng, đừng tưởng lão gia tử thương con thì con có thể muốn làm gì thì làm, có biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào tập đoàn nhà ta như miếng thịt béo bở không? Con... nếu con còn tiếp tục càn quấy như thế thì ba sẽ đưa con sang Mỹ đấy!"

Nghe thấy mấy lời cuối cùng, khóe miệng Phó Tư Bạch khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh: "Hóa ra là chê con làm vướng chân ba à?"

Đã thế thì anh lại càng phải ở lại, mỗi giây mỗi phút nhắc nhở ông ta rằng mẹ của anh đã ôm nỗi uất hận lớn đến chừng nào nên mới chọn cách rời khỏi thế giới này.

"Đi hay không không do con quyết định, chỉ cần con còn mang họ Phó hay là con trai của Phó Trác An này thì ba có toàn quyền quyết định về số phận của con!"

Phó Tư Bạch quay ngoắt đầu lại, lạnh lùng liếc ông ta một cái: "Cứ thử xem."

Sau khi ăn cơm tối xong, Ôn Từ cầm ô vội vàng đi ra khỏi cổng trường, chạy về phía cửa hàng tiện lợi 24h ở đầu đường.

Trùng hợp nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đứng ở cột đèn giao thông ngay giữa ngã tư, anh đứng bên đường, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt mông lung như người không có mục đích, từng hạt mưa li ti rơi xuống làm áo anh ướt đẫm.

Phó Tư Bạch cúi đầu châm thuốc, bật lửa lóe lên như một đóa hoa cam nở rộ bên miệng, đường nét gương mặt sắc bén, ánh mắt hơi lạnh đi.

Cột đèn giao thông thay đổi mấy lượt cũng không thấy anh rời đi.

Ôn Từ đứng bên cạnh anh đợi đèn xanh cho người đi bộ, cô cầm ô rời đi, sau khi đi được mấy bước thì lại quay người, nói to: "Bị điên à? Tự nhiên đứng đây tắm mưa."

"Em để ý đến tôi làm gì?"

Ôn Từ nhìn hộp đựng máy ảnh treo trên người anh rồi nói: "Leica, để ngấm nước là thôi xong."

"Ồ, em biết à?"

"Trùng hợp là trước đây tôi cũng có một cái, có điều sau này..."

Sau này... nó đã bị ngân hàng tịch thu để bán đấu giá.

Cô là một người rất say mê nhϊếp ảnh, đây cũng chính là một trong số ít sở thích đốt tiền của cô.