Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 9.4: W

Mạc Nhiễm thấy Ôn Từ tỏ vẻ kinh ngạc thì cũng không khỏi ngạc nhiên: "Cậu đừng nói với tôi là giống tốt như cậu mà từ trước đến nay chưa từng trang điểm đấy nhé?"

"Tôi..."

Đúng là trong suốt những năm học cấp ba, cô chưa từng trang điểm, trừ mấy lần được lên sân khấu biểu diễn ra, có điều lúc đó sẽ có thợ trang điểm chuyên nghiệp đến phụ trách giải quyết những việc này.

Sau đó gia đình phá sản, cô lại càng không có cơ hội mua mỹ phẩm.

Bạn cùng phòng Kiều Tịch Tịch không thể nhìn nổi nữa, thỉnh thoảng sẽ lôi cô ra trang điểm, nhưng bản thân cô thì ngay cả son môi cũng không có một thỏi.

Mạc Nhiễm nhìn ra sự quẫn bách của cô gái nên cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao thì cô sinh ra đã là mỹ nhân, không trang điểm cũng rất xinh đẹp rồi.

Cô ấy thoa kem dưỡng da và kem lót cho cô, sau đó lần lượt tiến hành các bước trang điểm tiếp theo như tỉa lông mày, chuốt lông mi, kẻ eyeliner, đánh phấn mắt... đầy đủ các bước.

Bên ngoài container sắt truyền đến tiếng nhạc rock sôi động của các thiếu niên.

Mạc Nhiễm thấy cô chăm chú lắng nghe thì nổi hứng muốn tán gẫu với cô: "Cậu thấy Phó Tư Bạch thế nào?"

"Kiểu tóc của anh ta... rất lạ*."

*Nguyên văn là 非主流 - phi chủ lưu (non - mainstream) vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ những gì mà một bộ phận thiểu số người đi theo, ngược lại với 主流, theo nghĩa hẹp và phổ biến trong giới trẻ bây giờ thì khái niệm này để chỉ một hiện tượng chủ yếu lan truyền qua mạng của giới trẻ, thường được viết tắt là FZL.

Nhưng cũng may là nhan sắc của anh... có thể gánh được mái tóc màu xám khói đó, nếu đổi thành người khác, vậy thì đúng là không dám nhìn thẳng.

"Trước kia tên đó cũng có một mối tình thầm thương trộm nhớ rất dài, thích con gái nhà người ta nhưng lại tự ti về bản thân mình, lấy chữ cái đầu tiên trong tên viết tắt của người ta xăm lên tay, khắc lên ô, may trên quần áo."

Ôn Từ kinh ngạc nhìn cô ấy: "Thật sao?"

Nhìn anh không giống loại người sẽ đi thầm thương trộm nhớ người khác.

"Lừa cậu làm gì, tôi và cậu ta quen nhau lâu lắm rồi."

Mạc Nhiễm cũng là một cô gái có tinh thần hóng chuyện đỉnh cao, chỉ là xung quanh không có bạn là con gái, suốt ngày chơi cùng một đám con trai, mà đàn ông con trai thì thường lại không thích tán gẫu nhiều chuyện, thế nên bây giờ chỉ có thể túm lấy Ôn Từ kể chuyện nọ đến chuyện kia...

"Nghe nói có một lần vừa hay cậu ta và cô gái kia gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, trùng hợp hơn chính là hôm ấy trời lại mưa, hai người không mang ô, thế là cả hai chỉ đành đứng dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi để trú mưa. Từ đó về sau, ngày nào cậu ta cũng bật "Bí Mật Không Thể Nói" của Châu Kiệt Luân, bởi vì trong lời bài hát có câu: Đẹp nhất không phải những ngày mưa, mà là những mái hiên từng tránh mưa cùng em."

"Sau đó thì sao?" Cô lại hỏi Mạc Nhiễm: "Phó Tư Bạch và cô gái trú mưa cùng anh ta thế nào rồi?"

"Cậu ta bị từ chối rồi, thảm lắm luôn, ngay ngày hôm sau đã nhuộm cả cái đầu màu xám khói, lúc đó tôi còn tưởng cậu bạc đầu chỉ trong một đêm."

"Cho nên... cũng không phải tất cả con gái đều thích anh ta." Ôn Từ cảm thấy vô cùng sảng khoái, lại hỏi: "Cô gái kia là ai vậy, sinh viên trường chúng ta sao?"

"Chuyện này thì tôi cũng không biết, Phó Tư Bạch giấu cô ấy kỹ lắm, thật sự không có ai biết cô ấy là ai, chỉ biết trong tên của cô gái đó có một chữ W, có lẽ là người họ Vương hoặc họ Ngô gì đó..."

Ôn Từ thản nhiên nhún vai, cũng không cố truy hỏi nữa.

Mạc Nhiễm tiếp tục trang điểm cho cô, một lát sau, bỗng nhiên cô ấy mới phản ứng lại: "Này! Có phải cậu họ Ôn không?"

Ôn Từ: ?

*Họ Vương chữ Hán là 王 - phiên âm là Wáng, họ Ngô chữ Hán là 吴 - phiên âm là Wú, nữ chính họ Ôn chữ Hán là 温 phiên âm là Wēn.