Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 6.4: Không Đáng

Mỗi tháng đều phải trả nợ đúng hạn, nếu không sẽ có người đến nhà gây sự đòi nợ.

Ôn Từ bất chấp khó khăn, quay người chạy về hướng ngược lại, cô chạy một mạch không ngừng nghỉ đến ven đường cạnh cửa nam.

Nhưng chiếc Coupé màu đen kia đã biến mất.

Cô đứng giữa con đường vắng vẻ, hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển.

Cuộc sống, thực sự gay go đến cực độ.

......

Tối đến, Ôn Từ trèo lên giường.

Trong chiếc màn che màu trắng ở giường đối diện, Kiều Tịch Tịch đang gửi voice chat cho bạn trai, hai người nói mấy lời tình cảm sến súa...

"Anh đáng ghét thế nhở?"

"Không cho anh xem."

"Bạn cùng phòng đang ở đây này!"

Ôn Từ nằm nghe đôi tình nhân nói chuyện phiếm mà cũng đỏ mặt kinh hồn, cô ra hiệu muốn nói chuyện với Kiều Tịch Tịch, Kiều Tịch Tịch thấy vậy thì lập tức buông điện thoại xuống.

"Tịch Tịch, cậu có Wechat của Phó Tư Bạch không?" Ôn Từ hỏi cô.

"Phó Tư Bạch? Sao mình lại có Wechat của anh ta được?"

"À, mình tưởng bạn trai cậu và Phó Tư Bạch là anh em thân thiết thì cậu cũng kết bạn với anh ta."

"Mình là người có phẩm hạnh đấy, còn lâu mới kết bạn với anh em của bạn trai. Hơn nữa nghe nói Phó Tư Bạch rất ít khi kết bạn với người khác, mấy người bạn gái cũ của anh ta trước kia cũng không được kết bạn."

"Bạn gái mà cũng không được kết bạn sao?"

"Đúng vậy, bởi vì hầu như đều không có ý định yêu đương lâu dài." Kiều Tịch Tịch nhún vai: "Vậy nên cũng không cần kết bạn để làm gì."

Ôn Từ ngập ngừng một hồi, về sau cất tiếng nói như khẩn cầu: "Thế có thể phiền cậu hỏi thử bạn trai giúp mình được không? Nếu được thì đẩy Wechat của anh ta cho mình với."

"Ơ kìa? Cậu muốn kết bạn với anh ta à?" Kiều Tịch Tịch lập tức cảm thấy có hứng thú: "Oa! Hoa khôi khoa chúng ta mà cũng chủ động xuất kích rồi kìa!"

"Không phải như cậu nghĩ đâu, mình tìm anh ta có việc thôi, chuyện đứng đắn."

Ôn Từ vẫn muốn đòi lại tấm séc năm vạn kia.

Dù đó có phải hành động chiếm tiện nghi của anh hay không thì cô đều chấp nhận hết.

Vì không để mấy tên đàn ông xấu xa cho vay nặng lãi quấy rối mẹ mình thêm một lần nữa, cô bắt buộc phải cúi đầu trước thực tế.

Kiều Tịch Tịch nghĩ cô muốn tìm Phó Tư Bạch hẳn là vì có chuyện quan trọng, Ôn Từ là một cô gái rất nghiêm túc, không ngừng cố gắng trong học tập và công việc, cô không thể coi trọng loại công tử phóng đãng như Phó Tư Bạch được.

"Được rồi, mình gửi cho cậu rồi đấy."

Tiếng "đính đoong" vang lên, điện thoại trong tay Ôn Từ truyền đến âm báo tin nhắn mới, Kiều Tịch Tịch gửi cho cô một tấm danh thϊếp.

WeChat của anh có tên "Không Đáng", avatar là một bức ảnh xám xịt, nhìn hệt như một đám mây ngày mưa.

Dù là ảnh đại diện hay tên Wechat đều mang một cảm giác rất thương cảm... thực sự khác biệt rất lớn với dáng vẻ anh vẫn thể hiện ra ngoài thường ngày.

Chẳng trách anh chẳng bao giờ kết bạn với người khác.

Cô gửi cho anh một dòng tin nhắn xác thực thân phận cực kỳ nghiêm chỉnh: "Phó Tư Bạch, chào anh, tôi là Ôn Từ, phiền anh đồng ý kết bạn với tôi."

Mấy phút sau, cái vị "Không Đáng" này từ chối lời mời kết bạn của cô, kèm theo hai từ lời ít mà ý nhiều...

"Không quen."